Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Hồi 6: Lôi đài góp vui tỷ cao thấp


Biểu diễn cờ tướng kết thúc, Bác Ngác Định nói với mọi người: “mọi người hôm nay tới xem biểu diễn rất đông, trong đó có không ít đã là cao thủ của giới nghiệp dư, vừa rồi mọi người cũng đã nghe được tiểu kỳ thủ kia trả lời các câu hỏi, hãy cho cậu ấy một tràng cổ vũ nào, như vậy đi, kỳ nghệ của tiểu kỳ thủ này cuối cùng trình độ ra sao? Tôi nghĩ cách kiểm tra tốt nhất là để cậu ấy đánh mấy bàn với mọi nguời, xem thực chiến của cậu ấy thế nào, mọi người nói có được không?”.
“Được!” mọi người cùng đồng thanh trả lời
“Vậy ai muốn đấu cùng cậu ấy, xin hãy giơ tay”
Thế là có rất nhiều cánh tay giơ lên, Bác Ngạc Định nhìn một lượt rồi nói: “Như vậy đi, tiểu Hồ không thể cùng một lúc đấu với nhiều người như vậy, mọi người trước tiên hãy hạ tay xuống, rồi chọn ra một người, nếu tiểu Hồ thắng, lại chọn người khác đấu tiếp có được không?”
Ý kiến này lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người. Vậy ai sẽ là người đầu tiên lên đấu cùng tiểu Hồ nào? Những người giơ tay đằng kia, dù trình độ cờ chỉ tàm tạm, nhưng rất vui vẻ lên đấu với tiểu Hồ, một vì đứa trẻ này thật làm người ta thích thú, hai vì cũng muốn xem trình độ thằng bé thế nào, mình có thể thắng được nó không? Bỗng đâu có một người đứng lên nói: “trước đây vài ngày, tôi đã từng giao đấu với thằng bé ở sới cờ Thiết môn lý. Kỳ nghệ của thằng bé rất lợi hại. Khi ấy, tôi ở sới cờ thắng liên tiếp, không gặp đối thủ, bèn bảo ông chủ đổi cho đối thủ thích hợp để chém giết cho thỏa chí. Ông chủ liền gọi thằng bé này tới đấu cùng tôi. Ban đầu, tôi đã có chút xem thường thằng bé, trong lòng thầm nghĩ một thằng bé làm sao có thể đả bại mình. Nhưng, thằng bé đã đả bại tôi liên tiếp hai ván, làm tôi thua thật thảm hại. Nó đã làm tôi tâm phục khẩu phục. Vì thế, vừa rồi tôi không dám giơ tay. Tôi hi vọng trong những người giơ tay kia, có thể chọn ra một cao thủ phân tranh cao thấp cùng thắng bé, kỳ thủ nghiệp dư kha khá sợ rằng không phải đối thủ của nó, chứ đừng nói đến người chơi cờ bình thường”.
Vinh Hoa vừa nhìn đã nhận ra thúc thúc họ Vương, bèn nói: “vị này là Vương thúc thúc, quả thực đã từng giao đấu với cháu hai ván, cháu may mắn thắng được, nhưng chỉ mới hai ván chẳng nói lên điều gì. Cháu thấy mình đánh cũng không tốt lắm, mới học được mấy năm, cũng chỉ là mới nhập môn. Hôm nay, cháu tới đây xem biểu diễn cũng chỉ để học hỏi thêm. Cháu rất vui mừng được chơi cờ với các thúc, bá. Đây là cơ hội tốt cho cháu học hỏi ạ”
Bỗng đâu có một thanh niên ngoài 20 tuổi đứng lên nói: “Nói tới sới cờ Thiết môn lý, đã lưu lại tôi một ấn tượng khó quên, chính là cậu học sinh này. Có lần tôi chơi cờ ở đó, đến giai đoạn tàn cục, tôi đang chiếm ưu tuyệt đối, tôi cho rằng mình nhất định thắng, những người đứng xem cũng cho rằng tôi nhất định thắng, thậm chí có người còn nói dù cho “kỳ đàn tổng tư lệnh” Tạ Hiệp Tốn có tới cũng chẳng thể thay đổi được gì. Nhưng lúc ấy, cậu học sinh này bước tới, cậu ấy nói có cách gỡ được ván ấy, tôi đã xem thường, không tin rằng cậu ấy có thể cứu được, đối thủ của tôi cũng đã buông cờ nhận thua, nghe cậu bé ấy nói vậy, đối thủ của tôi bèn gọi cậu bé lại thay ông đánh tiếp. Cậu bé nhìn bàn cờ hồi lâu, rồi cầm quân xe hiến miệng mã của tôi. Tôi và những người xung quanh thấy cậu bé đi như vậy đều cười thầm. Nhưng cậu chỉ lặng im không nói, tiếp theo lại phế tiếp một xe, lúc ấy cậu chỉ còn 1 pháo 1 mã. Chẳng ai ở đó có thể ngờ được rằng, sau khi liên tiếp phế 2 xe, cậu ấy lại tạo ra được sát cục. Kết quả cậu dùng đòn mã hậu pháo sát cục tôi. Tôi ngớ người ra, mọi người xung quanh cũng há hốc kinh ngạc. Cậu ấy thật lợi hại, đã đi những nước bức tôi không thể đi khác, cho đến khi sát cục tôi. Người ban nãy nói cậu ấy rất lợi hại thật quá đúng. Vì thế, tôi nghĩ, những người trình độ giống tôi và người ban nãy không thể đánh bại cậu ấy đâu. Bây giờ tôi xin tiến cử kỳ vương đường phố khu Nam thị chúng tôi ra giao tranh cùng cậu bé”. Nói rồi người ấy chỉ tay vào một người ngoài 30 và nói: “người này họ Trương, là kỳ vương khu chúng tôi, mọi người thường gọi anh là Trương kỳ vương”. Vị Trương kỳ vương ấy đứng lên xua xua tay nói: “tôi chẳng qua vài lần giành quán quân ở khu mình, sánh sao nổi với danh kỳ vương. Hôm nay nghe được câu trả lời của tiểu Hồ và lời giới thiệu của mọi người. Tôi nghĩ cậu ấy đánh nhất định rất tốt. Tôi cũng muốn đánh thử với cậu ấy, nếu tôi thua, xin nhường người khác lên đấu”.
Bác Ngạc Định nhận ra người ấy, bèn nói: “lão Trương, vậy mời ông lên đấu”Trương kỳ vương bước lên, và nói với tiểu Hồ: “cậu nhỏ tuổi vậy, mà đánh tốt thế, thật hiếm có, hiếm có”. Vinh Hoa nghe vậy, bèn đáp: “Dạ, đâu có, xin chú chỉ giáo”
Sau khi lôi đài bắt đầu, Từ Đại Khánh vẫn là người bình cờ, Bác Ngạc Định là trợ thủ của Từ. Đậu Quốc Trụ và Đặng Xuân lâm ngồi sang một bên, cùng với Chu Hàn Chương vừa thưởng trà, vừa xem tiểu Hồ đấu cờ.
Trải qua bốc thăm, Vinh Hoa được đi trước, nước đầu tiên cậu đi pháo 2 bình 5. Cậu muốn chủ động nắm thế công. Trương kỳ vương cũng đối lại bằng nước pháo 8 bình 5. Vinh Hoa vốn nghĩ đối phương sẽ tiến mã giữ tốt đầu, bây giờ đối phương lại dùng đòn thuận pháo, nhìn tựa muốn bỏ tốt đầu, nhưng thực ra là để tranh tiên. Nếu bên tiên tham ăn tốt đầu, bên hậu sẽ bổ hữu sỹ, rồi tiến tả mã tróc pháo, xe lộ 9 có thể bình 8, xe là quân chủ lực, có thể xuất sớm, vô cùng có lợi. Và tiểu Hồ đã không tham ăn tốt đầu mà đi tiếp mã 2 tiến 3, bảo vệ tốt đầu của mình. Trương kỳ vương cũng đi mã 8 tiến 7, đến đây hình cờ hai bên giốn nhau. Tiểu Hồ tiểu trẻ nhưng không tham công sát. Nước thứ 3 đã đi xe 1 tiến 1, cậu muốn chủ động xuất hoành xe, chuẩn bị nước tiếp theo bình xe chuẩn bị chiếm “sườn đạo” (Hai lộ 4,6 bên tướng như hai bên sườn con người, vì thế gọi là “sườn đạo”). Trương kỳ vương ở nước này đã đổi thành xe 9 bình 8. Thế là tiểu Hồ đã được như ý nguyện bình xe lộ 6 chiếm “sườn đạo”, Trương cũng muốn đối công đẩy xe mình quá hà. Vinh Hoa liền xe 6 tiến 7 chẹn mắt tượng, Trương bèn mã 2 tiến 1. Vinh Hoa nghĩ, hữu mã đã tiến ra biên sẽ ảnh hưởng tới phòng thủ trung lộ, dễ bị nguy khó, nước chính xác nên là mã 2 tiến 3 và tiên sẽ đáp lại bằng nước binh 7 tiến 1. Bây giờ đối phương đã nhảy biên mã, vậy có thể tạm thời bất động tốt, xuất tả xe tranh tiên thủ, phế mã dụ địch. Trương kỳ vuơng không biết đó là mưu kế, dùng pháo chém mã. Như vậy, Trương đã cho Vinh Hoa cơ hội tấn công. Không bỏ lỡ cơ hội, Vinh Hoa liền phát động thế công, ra sức công sát, nhất thời làm loạn vị trí chiến đấu của bên hậu. Trương kỳ vương nghĩ ngợi hồi lâu, nhưng chẳng thể tìm ra đối sách, mắt thấy đã mất đi đại thế, cuối cùng đành buông cờ chịu thua.
Từ Đại Khánh người bình cờ nói: “Tiểu Hồ dùng trận thuận pháo hoành xa phá trực xa phế mã cục. Biến hóa rất nhiều. Nước đi của bên hậu trúng kế bên tiên, cho nên đành phải nhận thua. Từ ván này có thể thấy, tiểu Hồ đánh rất tốt, kỳ thủ nghiệp dư bình thường khó có thể ứng phó nổi cậu.
“Vậy bên hậu phải đi thế nào mới không trúng kế của bên tiên” đám đông phía dưới nhao nhao hỏi.
Từ Đại Khánh bèn đáp: “bên hậu không nên nhảy biên mã mà nên đổi thành mã 2 tiến 3, như vậy bên tiên sẽ đi binh 7 tiến 1, hai bên bình tiên. Nhưng dù bên hậu đi như vậy, cũng không thể nói là vạn sự đại cát, bởi vì về sau biến hóa phức tạp, vẫn phải dựa vào công lực của hai bên để quyết định thắng thua.
Bác Ngạc Định nói: “người đầu tiên khiêu chiến đã thất bại, bây giờ ai muốn lên đài khiêu chiến xin giơ tay”
Trà quán đột nhiên im lặng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai giơ tay. Bác Ngạc Định chờ một chút vẫn không thấy ai giơ tay bèn nói: “Ban nãy người giơ tay rất nhiều, sao bây giờ chẳng thấy ai giơ? Phải chăng thấy Trương kỳ vương thua đã sợ rồi? theo tôi biết, người ngồi trong đây có rất nhiều người mạnh hơn Trương kỳ vương, vì sao không thấy giơ tay? Phải chăng sợ mất mặt vì thua một đứa trẻ? Xem ra cách nghĩ đó thật không thể chấp nhận được. Thi đấu là để cùng nhau giúp đỡ, cùng nhau tiến lên. Bất chấp tuổi tác lớn hay nhỏ, mục đích đều giống nhau. Nếu trong giải chính thức mà đụng độ đối thủ là trẻ con hay người già, có thể bỏ không thi đấu sao. Trong thi đấu luôn có thắng thua hoặc hòa, thắng đương nhiên là vui, điều đó nói lên mình có tiến bộ, thua cũng đừng nên buồn, vì thua sẽ cho ta những bài học kinh nghiệm, để cố gắng trong những lần sau”.
Bác Ngạc Định nói tới đây, bỗng có một người nói to hưởng ứng: “Bác tiên sinh nói rất hay, bây giờ tôi sẽ lên đấu với đứa trẻ này, xem nó có thể thắng được tôi không?” nói rồi người ấy bước lên trên.
Mọi con mắt đều đổ về người ấy, hóa ra chẳng phải ai xa lạ mà chính là “đại nguyên soái” của giới nghiệp dư, người mà mọi người đều biết. Người ấy vẫn thường giao đấu với các danh thủ. Anh ta tự tin đối phó với tiểu Hồ chỉ là chuyện nhỏ.
-Còn tiếp-Hồi 6: Lôi đài góp vui tỷ cao thấp

-tiếp-

Lần này, Đại nguyên soái cầm đỏ đi tiên, vì tiểu Hồ là lôi đài chủ đương nhiên phải cầm đen hậu thủ. Đại nguyên soái cũng thích dùng trung pháo. Ban nãy, anh vừa thấy tiểu Hồ hậu thủ bằng thuận pháo, nếu lần này tiểu Hồ cũng dùng thuận pháo, anh sẽ có cách đối phó. Nhưng, tiểu Hồ vô cùng linh hoạt, đã đổi thành tiểu liệt thủ pháo, Đại nguyên soái có chút giật mình, hảo tiểu tử, thật lắm mưu mô. Đại nguyên soái đành cách ứng chiến tiểu liệt thủ pháo thường thấy. Nhưng khi hai bên đi đến nước thứ 6, Đại nguyên soái thấy tiểu Hồ không đi theo sách vở, vốn dĩ là pháo 9 thoái 1 lại đổi thành mã 2 tiến ba. Đại nguyên soái có chút giật mình, rút ra một điếu thuốc từ trong bao, muốn hút thuốc nhưng lại chỉ vân vê điếu thuốc trên tay. Khẩn trương ngồi xem xét cục diện, quên cả châm thuốc. Theo lý nên đi pháo 8 bình 7, nhưng anh lại đi pháo 8 bình ba. Tiểu Hồ thấy Đại nguyên soái ứng phó nhầm nước, bèn thừa cơ công kích. Đại nguyên soái đối phó trong hoang mang, đến nước thứ mười ba lại đi nhầm nước nữa, mã bốn tiến 6 tham ăn con tốt tiểu Hồ cố ý hiến tặng. Tiểu Hồ trong lòng vui vẻ, tham ăn sẽ khó bảo toàn tính mạng. Cậu bèn đi pháo 8 thoái 8 công xe giữ mã, từ đó mà thu được thắng lợi.
Đối với cuộc cờ, Đại nguyên soái suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không tìm ra cách ứng phó, đành buông cờ, nói: “tôi lần này bị mắc lừa, hảo tiểu tử, cậu thật giảo hoạt”. Lúc này, anh mới phát hiện điếu thuốc trên tay mình vẫn còn chưa châm, và lại nói: “cậu làm tôi quên cả hút thuốc”
Vinh Hoa cười nói với anh ta: “thật ra cũng không phải cháu giảo hoạt, là thúc thúc không nghĩ kỹ biến chiêu của cháu, tham ăn quân cháu cố tình phế”
Đại nguyên soái cười khổ nói: “tôi vốn muốn chém cậu, vậy mà bị cậu chém, cậu thật lợi hại”. Nói rồi Đại nguyên soái bước về chỗ của mình. Người bạn cùng ngồi với Đại nguyên soái nói: “Đại nguyên soái, ông là “yên quỷ” nổi danh, lúc chơi cờ không ngừng đốt thuốc, hôm nay đánh với thằng bé ấy, vì sao chỉ cầm thuốc trên tay mà không hút? Chuyện là sao vậy?”
“Ai ya, nói thật, tôi căng thẳng đến quên hút” Đại nguyên soái thật thà nói
“Ông già thế này, lại có danh Đại nguyên soái, đánh với một đứa trẻ sao lại phải khẩn trương, không thể chấp nhận ông được, không chỉ kỳ nghệ không được mà ý chí cũng bỏ, ông xem tiểu Hồ dù chỉ là đứa trẻ, nhưng nó thi đấu rất trầm tĩnh, khuôn mặt lúc nào cũng tươi vui, ông nên học tập nó đi”.
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng là tôi không theo kịp thằng bé, thật là hổ thẹn”. 
Đại nguyên soái cũng tâm phục tiểu Hồ, nhưng lại đứng lên nói với Từ Đại Khánh đang đứng trước bàn cờ lớn: “Từ lão sư, tôi muốn thỉnh giáo ông, vừa rồi tiểu Hồ sử dụng biến mới, tôi nên đối phó thế nào cho chính xác”.
Từ Đại Khánh đáp: “tiểu Hồ đi mã 2 tiến 3 thì ông nên đi pháo 8 bình 7, như thế hậu có thể đi tiếp xe 1 tiến 2, khi ấy hai bên bình ổn”
“Haizz, thì ra là như vậy” Đại nguyên soái bừng tỉnh nói, “tôi đã nghĩ rất lâu, nhưng không nghĩ ra nước đó, haizz xem ra tôi không giữ được bình tĩnh”
“Ông nên thỉnh giáo nhiều các cao thủ, như thế rất tốt, nhưng khi thi đấu mà không giữ được bình tĩnh thì không được đâu” người nói câu ấy là “Hàn đại tướng” một trong những danh thủ của Thượng hải.
Bỗng Bác Ngạc Định lên tiếng: “trong các vị ngồi đây còn có các cao thủ, có vị nào muốn khiêu chiến với tiểu tướng không?’
Không khí bỗng trầm xuống, chẳng ai hưởng ứng
Vừa rồi “Trương kỳ vương” lên cũng tốt, “Đại nguyên soái” lên cũng tốt, cả hai đều là cao thủ của giới nghiệp dư. Xem ra bây giờ, kỳ thủ nghiệp dư không được, có kỳ thủ chuyên nghiệp nào muốn hạ bệ tiểu Hồ không?”
Trong trà lầu lại nhao nhao bàn tán, Bác Ngạc Định đứng đó chờ đợi
Lúc này, Đậu Quốc Trụ thấy không ai hưởng ứng, bèn mở lời nói: “tôi muốn danh thủ Thượng hải ở đây, lên đài thử sức tiểu Hồ, cũng là để khích lệ và bồi dưỡng thằng bé. Đừng vì mình là danh thủ mà xem thường thằng bé, hoặc là sợ mất mặt khi thua một đứa trẻ. Tôi cũng có chút tên tuổi, cũng từng giao đấu qua với thằng bé một ván, ván ấy hòa, tôi không thấy mất mặt, ngược lại rất lấy làm vui mừng. Vì sao ư? Vì tôi thấy thằng bé rất có tương lai, lớp kỳ thủ già chúng ta nên hi vọng lớp kế cận có thể vượt chúng ta”
Đậu Quốc Trụ nói vậy, làm cảm động rất nhiều người ở đây. Lúc ấy có một kỳ thủ đứng dậy tươi cười nói: “Lời của Đậu lão thật sâu sắc, tôi sẽ tiếp tiểu Hồ một bàn.
Đậu Quốc Trụ gật đầu vui mừng, thế là cả trà lầu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Vị lão kỳ thủ ấy tên gọi Trần Xương Vinh, ở đất Thượng hải rất có danh tiếng. Trong tiếng vỗ tay, Trần bước lên đài. Vinh Hoa chủ động hướng về người ấy thi lễ: “xin chào Trần lão sư”
“Tiểu Hồ à, cậu đánh rất tốt”
“Dạ, cháu còn phải học Trần lão sư nhiều, xin lão sư chỉ dạy ạ” tiểu Hồ rất lễ phép nói
Trần Xương Vinh nói: “Đừng khách khí, cậu cẩn thận đánh, tôi cũng vậy, đừng tính toán chuyện thắng thua được mất, cứ đánh hết sức có được không?”
“Được ạ, được ạ, nhất định cháu sẽ nghe lời lão sư”
Thế là, một già một trẻ ngồi đánh cờ với nhau. Tiểu Hồ chủ động cầm lấy một quân cờ đỏ nói: “Trần lão sư nhượng cháu một quân được không?”
“Không được, không được” Trần Xương Vinh xua xua tay nói “đây là đấu lôi đài, cậu là đài chủ, làm sao lại muốn tôi nhượng quân”
Vinh Hoa nhìn sao Từ Đại Khánh, có ý muốn cầu cứu, Từ Đại Khánh nói: “vì đây là đấu lôi đài, không thể để nhượng quân được, lão Trần hãy để tiểu Hồ cầm đỏ đi tiên có được không?”
Trần Xương Vinh gật đầu nói: “được thôi”
Trận đấu bắt đầu, trà lẫu bỗng chốc im lặng. Mọi người đều muốn xem liệu lão kỳ thủ này có thể kích bại được tiểu tướng này không? Nhưng lại nghĩ tới lời của Đậu lão ban nãy, nhưng lại lo lắng Trần lão chưa chắc đã thắng. Tiểu Hồ ngẫm nghĩ, hai ván trước đã dùng trung pháo, không thể một chiêu dùng mãi, nên thay đổi cách đi. Vì thế nước đầu tiên cậu đi mã 2 tiến 3, đối phương bèn đi pháo 8 bình 5, cậu lại đi tiếp mã 8 tiến 7. Như vậy hình thành bố cục tiên thủ bình phong mã đối đương đầu pháo, bên hậu cũng đi mã 8 tiến 7. Tiểu Hồ không do dự tiến tốt 3, vừa có thể khống chế mã đối phương vừa thông đường cho mã của mình. Đối phương tranh tiên đi xe 9 bình 8. Tiểu Hồ lập tức đáp trả xe 1 bình 2. Lão Trần liền phóng xe quá hà có ý đè mã của tiểu Hồ. Nhân dịp đó cậu bèn mã 3 tiến 4, ám phục nước tiến tốt qua hà, vừa có thể tróc xe, vừa có thể ăn tốt đè mã, quả là nhất cử lưỡng tiện. Lão Trần có chút khẩn trương. Tiểu Hồ lấy thủ làm công từ đó đoạt tiên thủ. Lão Trần có chút nôn nóng, hình thế ngày càng bất lợi. Hai người đánh chưa tới một giờ đồng hồ, lão Trần đã bị kích bại. Ông đứng lên dùng hai tay vỗ vào vai tiểu Hồ nói: “tiểu tử cậu đánh hay lắm. Đến tôi cũng bị cậu kích bại, cố gắng lên, nhất định có ngày cậu sẽ trở thành đại quốc thủ”.
-Còn tiếp-Hồi 6: Lôi đài góp vui tỷ cao thấp
Cả trà lầu như nổ tung, mọi người nhao nhao bàn luận: 
“Thật không ngờ, thằng bé này có thể kích bại được cả danh thủ”
“Nó học cờ mới chỉ có mấy năm, đã có thể thắng người học mười mấy năm, đây không phải thiên tài thì là gì?”
Hồ Vinh Hoa ngẩng đầu nhìn Trần lão tiên sinh, một cảm giác tôn kính và kích động ùa tới, Trần lão tiên sinh thật tốt biết bao, dù đánh thua một đứa trẻ nhưng hoàn toàn không để ý, còn hiền từ khích lệ nó. Trần lão cũng giống như Đậu lão, hết sức nhiệt tình đối đãi với bọn trẻ, một lòng một dạ hi vọng kỳ nghệ của bọn trẻ có thể vượt qua các lão tiền bối. Thế là Vinh Hoa thành kính hướng về Trần lão thi lễ: “Cảm ơn sự động viên và quan tâm của Trần lão sư, nhất định cháu sẽ cố gắng học tập, để không phụ lòng mong mỏi của Trần lão sư”.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cậu thật thông minh, thật hiểu việc” Trần Xương Vinh vui vẻ nói
Bác Ngạc Định và Từ Đại Khánh đối với Vinh Hoa cũng vô cùng thích thú. Bác Ngạc Định nói với mọi người trong trà lầu: “Chương trình biểu diễn cờ hôm nay rất đặc sắc, tiểu kỳ thủ của chúng tôi bày lôi đài cũng rất đặc sắc. Cậu chiến thắng trong tiếng cổ vũ không ngớt của mọi người. Nhưng, làm chúng tôi vui mừng nhất chính là, tôi cho rằng hôm nay đã phát hiện ra một kỳ thủ nhí thiên tài, bất luận là về kỳ nghệ hay phẩm chất đạo đức, cậu ấy đều thể hiện rất tuyệt vời. Vì thế, chúng tôi có lý do cho rằng, kỳ thủ nhí này sao là ngôi sao sáng trên kỳ đàn trong tương lai.
Tiếng vỗ tay trong trà lầu lại vang lên. Chờ tiếng vỗ tay chấm dứt, Bác Ngạc Định lại lên tiếng: “Do thời gian có hạn, biểu diễn lôi đài chỉ có thể tới đây là chấm dứt, xin mọi người thứ lỗi. Tôi tin, nhất định còn có người muốn khiêu chiến với cậu bé này. Như vậy đi, qua vài ngày sau, chúng tôi sẽ bố trí một trận lôi đài, tin tức sẽ đưa lên báo. Đến khi ấy, hoan nghênh mọi người tới tham gia góp vui”.
Tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay thể hiện sự cổ vũ.
Vinh Hoa nhìn thấy mọi người đối đãi với mình nhiệt tình như vậy, các lão sư cũng rất quan tâm mình, nhất thời cậu cảm thấy vô cùng kích động. Cậu không kìm được mình, lớn tiếng nói: “Hôm nay, cháu có thể tới đây học tập hoàn toàn dựa vào sự yêu mến của các lão sư. Nếu không cháu không thể nào tới một nơi như Đắc ý trà lầu. Vì cháu vẫn chỉ là một cậu bé tiểu học. Sau khi tới đây, lại được các chú, các bác yêu mến, trong lòng cháu vô cùng cảm kích. Nếu như lần sau, cháu còn có cơ hội cùng mọi người gặp mặt trên lôi đài, cháu vô cùng muốn cùng chơi cờ với bất kỳ ai trong các chú, các bác. Cháu quyết không phải vì chuyện thắng thua, cháu hoàn toàn chỉ muốn học hỏi. Đến lúc ấy, hoan nghênh các bác, các chú tới giúp đỡ và chỉ dạy, nhất định cháu sẽ cố gắng học tập”. Vinh Hoa nói một hồi giống như người lớn vậy.
Sau khi mọi người ra về, Bác Ngạc Định liền cùng Từ Đại Khánh, Đậu Quốc Trụ và Chu Hàn Chương cùng nhau thương lượng chuyện làm thế nào để bồi dưỡng và giúp đỡ tiểu Hồ. Bác nói: “tôi chỉ chuyên về công tác tổ chức giải đấu, trình độ kỳ nghệ không tốt, tôi nghĩ tiểu Hồ là một cây mạ tốt, chỉ cần có danh sư chỉ dạy, nhất định sẽ rất có tương lai, hay xin Đậu lão và Từ huynh hãy chỉ dạy cho nó”.
Chu Hàn Chương nói: “Tôi đã đem tiểu Hồ tới nhà Đậu lão sư bái kiến, Đậu lão sư vô cùng nhiệt tình, hôm nay Đậu lão tới đây biểu diễn cờ, còn đặc biệt hẹn tiểu Hồ cùng đi. Nhưng, tôi nghĩ nhà tiểu Hồ cách nhà Đậu lão sư quá xa, lúc ra về thật không thuận lợi. Lần trước là tôi đưa nó đi. Nếu tiểu Hồ một mình đi, vì tuổi còn nhỏ nên nhất định bố mẹ thằng bé sẽ rất lo lắng”.
Đậu Quốc Trụ nói: “Nói thật lòng, tôi cũng rất thích thằng bé này, cũng muốn giúp đỡ nó, nhưng hai nhà cách nhau quá xa, không thuận lợi một chút nào. Vì thế, tôi kiến nghị Từ tiên sinh hãy chịu vất vả một chút, chỉ dạy thêm cho tiểu Hồ. Tôi nói vậy không phải vì thoái thác, nếu tiểu Hồ có thời gian tới nhà tôi, nhất định tôi sẽ tận lực giúp đỡ nó”.
Bác Ngạc Định nói: “Nếu đã như vậy, hãy để Từ lão sư làm chủ, vì nhà Từ lão sư cũng gần nhà tiểu Hồ, cách nhau chỉ hai đường, vài phút là đi tới. Còn về Đậu lão sư, tiểu Hồ có thời gian cũng có thể đi, lão sư a, thêm người nào tốt người ấy, tôi nói có đúng không?”.
Trong lòng Vinh Hoa vui như mở hội, có hai vị lão sư chỉ dạy, thật tốt a, bèn lanh lợi hướng về Từ lão sư và Đậu lão sư hành lễ, rồi nói: “Cháu nhất định nghe lời Từ lão sư và Đậu lão sư, nhất định sẽ chăm chỉ học hành, dù nhà Đậu lão sư có xa nhưng nhất định cháu sẽ dành thời gian tới đó học hỏi”. Trên khuôn mặt Đậu Quốc Trụ và Từ Đại Khánh hiện lên một nỗi hân hoan khôn tả. Đậu Quốc Trụ nói với tiểu Hồ: “vô cùng hoan nghênh cậu tới nhà lão, khi nào có thời gian cứ tới chơi”.
“Được ạ, được ạ” tiểu Hồ liên tục gật đầu
Từ Đại Khánh nói: “Tính tình tôi có chút cổ quái, phàm là tôi nhìn không thuận mắt hay kỳ phẩm không tốt, tôi kiên quyết không nhận, nhưng tiểu Hồ tôi vừa thấy đã rất thích, vừa thông minh lanh lợi lại rất lễ phép, chơi cờ cũng rất chăm chú. Nói thật, tôi chưa từng thấy qua đứa trẻ nào như thế, kỳ nghệ của tôi dù không cao, nhưng tôi cũng nguyện ý giúp đỡ tiểu Hồ, tôi còn có thể xin vài bạn hữu của tôi chỉ dạy nó. Tiểu Hồ cháu nói xem có được không?’
“Thật là quá tốt ạ, cháu vô cùng cảm ơn Từ lão sư” Vinh Hoa vô cùng phấn khích nói
Bác Ngạc Định nói: “tiểu Hồ, về phương diện kỳ nghệ chú không giúp đỡ được nhiều, vì kỳ nghệ của chú chỉ làng nhàng thôi, nhưng chú phụ trách các hoạt động cờ tướng, có cuộc thi đấu nào, nhất định chú sẽ ghi danh giúp cháu, sẽ để cho cậu có nhiều cơ hội tham gia thi đấu”.
“Thật tốt quá ạ” Vinh Hoa lại phấn khích nói, rồi cậu lại tiếp lời nói với Chu Hàn Chương: “Chu thúc thúc may mà có thúc giúp đỡ, cháu mới có cơ hội quen biết Đậu lão sư, Từ lão sư và Bác lão sư, cháu cảm ơn thúc thúc vô cùng”
Chu Hàn Chương nói: “Bây giờ tôi cũng yên tâm rồi, tiểu Hồ đã có danh sư chỉ điểm, tôi chỉ là có một chút tâm ý, vì khi thấy những biểu hiện của tiểu Hồ ở sới cờ, tôi đã vô cùng cảm động”.
Từ đây, Vinh Hoa bắt đầu học cờ dưới sự chỉ dạy của danh thủ

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo