Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Hồi 15: Tờ báo làm chấn động toàn Thượng Hải


Đội tập huấn dưới sự chỉ trì của Đồ Cảnh Minh, nghiên cứu kế hoạch tập huấn, Đồ Cảnh Minh đặc biệt nghiên cứu quy tắc chơi cờ và kỳ phẩm. Ông nói: “Chúng ta là đội viên của đội tập huấn, nhất định nêu gương cho các kỳ thủ, không những kỳ nghệ phải cao, mà kỳ phẩm cũng phải cao, nghiêm khắc chấp hành quy tắc cờ. Trong xã hội cũ, cờ tướng khó đăng đại nhã chi đường, chơi cờ chỉ nói thắng thua, danh khí, công lợi, dường như không nói tới quy tắc cờ. Lúc đó chỉ có rất ít quy định, mà lại không khoa học, không hợp lý, mỗi địa phương cũng không thống nhất. Vì vậy không những không có lợi cho việc xúc tiến kỳ nghệ, mà còn không có lợi cho sự đoàn kết của giới cờ. Lấy một ví dụ để nói, Tạ Hiệp Tốn hỏi thăm một số quốc gia nam dương, và lúc đối cục với danh thủ hoa kiều Trần Áo Tiều, Trần đã rơi vào thế bất lợi, phải thua. Nhưng ông ta đã dùng nhất tướng nhất sát để cầu hoà, theo thói quen lúc đó ở nơi đó, là có thể chấp nhận được; nhưng theo quy định trong nước, phải đổi nước đi. Thế là hai bên giữ lấy ý kiến của mình. Thậm chí đăng báo công khai phản biện, nói tới rất không thoải mái. Còn nữa, lúc đó đối cục không có giới hạn thời gian. Thế là có người thấy mình sắp thua, đã cố ý không đi cờ, câu giờ vô hạn, muốn đổ thừa. Hiện giờ đã có quy tắc cờ tướng, chúng ta nhất định phải huấn luyện theo quy tắc. Tuân thủ quy tắc là một biểu hiện của kỳ phẩm cao. Nếu quy tắc cờ quy định, mỗi nước đi có hai phút, thì bảo đảm thi đấu tiến hành theo lịch.”Có người đề xuất, trong đội tập huấn, trình độ của đội viên không ngang nhau, lúc đối cục có cần phải nhượng tử hay nhượng tiên không. Đồ Cảnh Minh nhận thấy, nội bộ đội tập huấn huấn luyện nên được xem như là thi đấu chính thức, phải nghiêm khắc tiến hành theo quy tắc thi đấu. Thi đấu chính thức là không có nhượng tử hay nhượng tiên. Vì vậy, dù trình độ cao thấp, thì cũng phải đi trước luân phiên. Sau khi quy định như vậy, lúc tiểu Hồ đối cục thì không thể bắt lão kỳ thủ nhượng tiên hay nhượng tử. Tiểu Hồ nghĩ, như vậy sẽ có tác dụng xúc tiến cực lớn, lúc trước Hà Thuận An, Từ Thiên Lợi nhượng cậu hai tiên, cậu còn chống không nổi, hiện giờ đối cục, thì độ khó sẽ càng lớn. Nhưng, không phải sợ, phải tiếp nhận khó khăn. Đồ Cảnh Minh sắp xếp kế hoạch huấn luyện cho các đội viên, bốn người Hà Thuận An, Từ Thiên Lợi, Trần Kỳ và tiểu Hồ đánh tuần hoàn, mỗi lần đánh xong 10 ván sẽ đổi một đối thủ. Như vậy mỗi lần đánh xong một lần tuần hoàn, thì mỗi người đã đánh 30 ván cờ. Lúc đối cục, cục đầu tiên bốc thăm, mấy ván sau luân phiên cầm cờ Đỏ đi trước. Đây là thi đấu huấn luyện, tất cả cũng phải tiến hành theo yêu cầu và quy tắc thi đấu. Kỳ phong của tiểu Hồ lúc đó có chút manh động, rất cay cú, có trí tưởng tượng phong phú, thường không đi theo lối cũ. Nhưng đối thủ trong thi đấu huấn luyện không giống như những cao thủ nghiệp dư và kỳ thủ thiếu niên. Hà Thuận An, Từ Thiên Lợi có thể nhượng tiểu Hồ hai tiên, Trần Kỳ cũng có thể nhượng tiểu Hồ một tiên. Tiểu Hồ mặc sức cay cú trong đối cục, tiến hành bính sát, đi cờ cũng nhanh. Đi tới cuối cùng vẫn là thất bại. Mười ván đầu thua cho Hà Thuận An, mười ván kế tiếp thua cho Từ Thiên Lợi, cậu cảm thấy bình thường, vì trình độ cách biệt lớn. Nhưng, mười ván sau cậu cũng thua cho Trần Kỳ, trong lòng có chút buồn rầu, không lẽ trình độ của Trần Kỳ cũng cách biệt hơn cậu? Tục ngữ nói, đấu với cao thủ, bó tay bó chân, không lẽ cậu phá không được quy luật này sao! Vòng tuần hoàn đầu tiên, thành tích của cậu là con số không to tướng. Huấn luyện viên Đồ Cảnh Minh khi đăng thành tích lên, điểm số của tiểu Hồ từ đầu đến cuối đều là con số không, tiểu Hồ nhìn lên bảng thành tích, cảm thấy phát sốt. Cậu nghĩ đây là lần thất bại từ trước đến giờ chưa từng có, dù là tham gia đắc ý lầu, giải lôi đài của Đại Thế Giới cũng được, tham gia giải cờ tướng thiếu niên toàn thành cũng được, cậu đều thắng lợi, dường như là vị tướng bách chiến bách thắng, không ngờ tiến vào đội tập huấn lại mất mặt như vậy. Đây là vấn đề gì? Là kỳ lực không đủ, vấn đề trình độ, hay là vấn đề khác? Cậu đem những vấn đề này đi thỉnh giáo huấn luyện viên Đồ Cảnh Minh. Đồ Cảnh Minh chỉ ra ưu điểm của cậu trước, dám nghĩ dám làm, không sợ kẻ mạnh, không theo lối cũ, có cách đi của mình, sau đó chỉ ra cậu đi cờ quá nhanh, không đủ cẩn trọng. Đoạn nói, chơi cờ cũng giống như chúng ta làm bất cứ việc gì, đã làm đều muốn thành công thắng lợi. Làm việc phải giải quyết từng vấn đề một. Chơi cờ cũng phải từng bước từng bước chiến thắng đối phương. Theo đó mà nói, mỗi lần đi một nước cờ, thì nên suy nghĩ xem đó là một bước dẫn đến chiến thắng, phải vô cùng cẩn thận, sau khi tính toán kỹ càng hãy đi quân. Đương nhiên, cũng có vấn đề về kỳ lực và trình độ. Nếu mỗi nước cậu đi đều suy nghĩ kỹ càng, sau cùng cũng là thua, thì đây là vấn đề trình độ, vì hạn chế về trình độ, nên nghĩ không được nước đi lý tưởng nhất, sự phát triển theo nguyện vọng chủ quan và thực tế khách quan chưa phải là hoàn thiện, chứng tỏ công phu của bản thân vẫn chưa tới nơi tới chốn. Ta kiến nghị cậu nghiên cứu lại những ván cờ đã đánh, đi lại từ đầu, quan sát xem rốt cuộc đã đi sai nước nào, tìm ra chỗ thua cờ. Như vậy có thể dại chỗ nào khôn chỗ đó, từ từ nâng cao trình độ. Chỉ cần cậu dùng thái độ này đi cờ, nhất định sẽ tiến bộ rất nhanh, đánh bại đối thủ của cậu. Sợ nhất là đi cờ không động não, tuỳ tiện đi, đi cờ rất nhanh, thua rồi lại không nghiên cứu lại, hồ lý hồ đồ, không hề rút ra bài học. Thái độ như vậy, mãi mãi không thể nâng cao, nếu dùng thái độ này để làm việc, công việc nhất định sẽ làm không tốt. Sau cùng ông khích lệ tiểu Hồ, khen cậu là tiểu kỳ thủ rất có triển vọng, bảo cậu đừng vì tạm thời đánh không lại lão kỳ thủ mà nản chí, bảo cậu nghiên cứu tỉ mỉ những cuốn kỳ nghệ kinh điển như ‘Quất trung bí’, ‘Mai hoa phổ’, từ trong nghiên cứu mà mở mang được tầm nhìn, từ đó mà lập được cơ sở vững vàng về bố cục, trung cục. Còn nói cậu ta lúc còn nhỏ nên nghiên cứu nhiều lần ‘Quất trung bí’ và ‘Mai hoa phổ’, mới có thể nâng cao kỳ nghệ. Trong đội tập huấn có hai cuốn sách này, bản thân có thể dành ra thời gian để tham khảo. Ý kiến của Đồ Cảnh Minh khiến tiểu Hồ sáng dạ. Tính háo thắng của tiểu Hồ rất mạnh, đồng thời cũng rất khiêm tốn, để nâng cao kỳ nghệ, thắng lão kỳ thủ, không để xuất hiện các con số 0 trong các lần thi đấu huấn luyện, cậu ta còn học hỏi thêm ở Hà Thuận An, Từ Thiên Lợi và Trần Kỳ. Ý kiến của Hà Thuận An giống với ý kiến của Đồ Cảnh Minh. Từ Thiên Lợi và Trần Kỳ nhận thấy cậu tính toán không đủ tinh tế, còn nói tuổi tác còn nhỏ, trực giác còn ngắn, thua cờ cũng không phải là lạ, không được để thua mà làm mất lòng tin. Nhưng, tiểu Hồ thề trong lòng, nhất định phải đuổi kịp và thậm chí vượt hơn họ trong thời gian ngắn. Thế là cậu nghiên cứu các tượng kỳ cổ phổ như ‘Quất trung bí’, ‘Mai hoa phổ’ và ‘Thao lược huyền cơ’… như đói như khát, ban ngày thi đấu huấn luyện, ban đêm nghiên cứu lại các ván cờ. Chủ nhật cậu cũng không về nhà, một mình ở trong đội cờ nghiên cứu. Cậu cảm thấy chủ nhật yên tĩnh nhất, trong đội cờ một người cũng không có, đây là thời cơ lớn để nghiên cứu cờ. Để không làm ba mẹ lo lắng, có khi cậu về nhà một chút rồi quay trở lại đội cờ. Mẹ nói với cậu: “Con cần chi phải học bán mạng vậy, chủ nhật nên nghỉ ngơi thôi. Người ta há chẳng phải đã về nhà nghỉ ngơi sao.””Mẹ, không giấu gì mẹ, con muốn đuổi kịp và thậm chí vượt qua lão kỳ thủ trong thời gian ngắn. Lần đầu thi đấu huấn luyện, con đã đánh 30 ván nhưng đều thua. Trong bảng thành tích của huấn luyện viên, con đều bị điểm 0, không được hay lắm, từ khi con đánh cờ đến nay chưa bị bại thê thảm như vậy. Đúng là nỗi nhục rất lớn. Con không muốn con tiếp tục như vậy được nữa. Con không thể không tranh thủ vượt qua họ được!” Tiểu Hồ vô cùng kích động, dường như là đang thề với ba mẹ vậy.Ba cười an ủi, nói: “Tính háo thắng của đứa con Vinh Hoa này mạnh, thua không phục. Như vậy có thể thúc con nó mua tiến bộ.”Mẹ nói: “Nỗ lực tiến bộ tuy tốt, nhưng cũng không thể không nghỉ ngơi được, nên nghỉ thì phải nghỉ, chỉ cần lúc lên lớp nỗ lực thêm tí là tốt rồi.”Tiểu Hồ không đồng ý ý kiến này của mẹ, giải thích: “Mẹ, mẹ không biết đạo lý thêm một chút nỗ lực là thêm một chút thành quả sao? Nỗ lực cũng có phân loại, có nỗ lực bình thường, cũng có nỗ lực hơn người. Mẹ muốn hơn người ta, chỉ là nỗ lực bình thường là không được, bởi vì người ta cũng đang nỗ lực, phải nỗ lực hơn người, mới có thể vượt qua người ta, mẹ cũng đã từng nói là một người phải chăm chỉ thường xuyên sao? Đây là đúng. Chăm chỉ và nỗ lực, cách nói không giống nhau, nhưng ý nghĩa là như nhau. Rất nhiều người thành đạt trong sự nghiệp, cũng đều là vô cùng chăm chỉ nỗ lực. Lấy Dương Quan Lân quán quân cờ tướng toàn quốc làm ví dụ, có thể nói là ông ta vô cùng chăm chỉ nỗ lực. Con sau này muốn tranh đoạt quán quân toàn quốc, mẹ, mẹ nói, con không đặc biệt chăm chỉ nỗ lực, có được không?”Mẹ đã bị thuyết phục, nói với tiểu Hồ: “Con trai tốt của mẹ, con thât giỏi, mẹ đã phục con rồi.””Đệ đệ, sao em lại có thể thua thê thảm trong thi đấu huấn luyện vậy? Chị cảm thấy rất kỳ lạ. Em đã từng liên thắng bất bại trong giải thi đấu thiếu niên toàn thành, vinh quang biết bao. Em cũng đã từng đánh thắng lão kỳ thủ Trần Xương Vinh, cầm hoà được lão tiền bối Tạ Hiệp Tốn kỳ đàn tổng tư lệnh và Đậu Quốc Trụ lão sư. Lẽ nào trình độ cờ của em bị thụt lùi sao?” Chị thấy em bị thua như vậy cũng không phục.Tiểu Hồ nhẫn nhại giảng giải: “Tỉ tỉ, chị nghĩ như vậy cũng không phải là lạ. Chị không phục, tự bản thân em cũng không phục, nhưng thực lòng mà nói, Hà lão sư, Từ đại ca, Trần đại ca đích thực là cao cờ hơn em. Họ không như thiếu niên kỳ thủ, thiếu niên kỳ thủ thua họ rất xa. Họ cũng không như lão tiền bối Tạ Hiệp Tốn, Đậu Quốc Trụ, Trần Xương Vinh …, vì lão tiền bối tuổi tác đã cao, kỳ lực không như lúc trẻ. Vì vậy, em thua họ cũng không phải là lạ, chỉ là em chưa từng nghỉ qua là phải ăn quá nhiều ‘trứng vịt’, bởi vậy em rất không cam tâm. Em hạ quyết tam muốn trong thời gian ngắn vượt qua họ. Nếu ngay cả họ cũng thắng không nổi, vậy thì em sau này làm sao mà tranh đoạt quán quân toàn quốc được?”Tỉ tỉ vỗ tay khen hay, nói: “Biểu hiện của em rất tốt. Đợi em thắng được họ, chị sẽ nhờ mẹ làm món ngon, chúc mừng em tại nhà.””Ấy, tỉ tỉ, hà tất phải như vậy, thắng được họ trong thi đấu huấn luyện đáng để chúc mừng sao? Em thấy không cần. Nếu muốn chúc mừng em, thì hãy đợi đến khi em đoạt được quán quân toàn quốc cái đã.” Mục tiêu của tiểu Hồ là quán quân toàn quốc, thi đấu huấn luyện không đáng gì cả.Thông qua nghiên cứu cổ phổ, tiểu Hồ như được soi sáng, đối với những nước đi nhiều biến hoá kỳ diệu thâm sâu, tất phải tính toán kỹ càng cẩn thận, mới có thể phát hiện chỗ diệu kỳ. Thế là cậu đem các thế cờ đặc sắc như “Ô long bãi vỹ”, “Tứ Tốt công tâm”, “Thất cầm thất túng”, “Ô Giang đại chiến”… ghi nhớ trong lòng, đồng thời hiểu thấu mọi bố cục kỹ xão, trung cục sát pháp và tàn cục thủ đoạn. Không những như vậy, cậu còn nghiên cứu thêm biến hoá trong kỳ phổ, từ 1 biến, 2 biến thậm chí nghiên cứu tới 7 biến 8 biến. Từ đó, cậu mỗi lần đi một nước, không được chỉ suy nghĩ một cách ứng phó, mà phải đồng thời suy nghĩ bốn năm cách hay thậm chí là bảy tám cách ứng phó. Đối thủ nghĩ tới đâu, cậu cũng đã nghĩ tới đó; đối thủ nghĩ không tới, cậu đã nghĩ tới rồi. Vì vậy cậu thường có thể đoạt được chủ động và ưu thế ở những chỗ đối thủ không để ý. Một ngày, cậu đụng phải Hà Thuận An trong thi đấu huấn luyện. Vị lão kỳ thủ này trong đội tập huấn là cao thủ tuyệt đỉnh. Tiểu Hồ đi sau, cầm cờ Đen, như vậy càng thêm khó. Nhưng cậu không hề sợ hãi, rất tự tin muốn đánh thắng ván cờ này, đem bản lĩnh đã khổ luyện ra đấu thử. Hà Thuận An nước đầu đi đương đầu Pháo, tiểu Hồ đối với ứng pháp của đương đầu Pháo khai cục, đã quá hiểu biết. Mã 2 tấn 3 là một trong các ứng pháp, theo đó mà đi. Đỏ cũng nhảy Mã 2 tấn 3. Sau đó tiểu Hồ đi không giống nhau trong mỗi ván, biến hoá rất nhiều. Lão Hà cũng đi không giống nhau, trung cục đấu công lực với nhau. Từ nước thứ 21 Tốt 7 tấn 1, hai bên đi những nước kỳ diệu, thú vị. Một lúc Đỏ được quân, một lúc sau Đen ăn lại. Lúc chiến đấu song phương có một Tốt qua sông. Cuối cùng cấu thành hoà cục Xe Pháo Tốt đối Xe Pháo Tốt.”Hay, hay! Hôm nay tiểu Hồ đánh ra trình độ rồi đấy!” Hà Thuận An không ngại lớn tiếng khen.Điều này đã gây nên niềm vui của toàn đội. Trước tiên là huấn luyện viên Đồ Cảnh Minh chạy qua xem hoà cục. Vui vẻ nói: “Ồ, đã hoà rồi. Í, ván này lão Hà cầm quân Đỏ.” Ông đưa tay vỗ vai tiểu Hồ, “Tiểu Hồ gần đây vô cùng nỗ lực, công phu không thua người. Đừng nghĩ là hoà cờ, hoà cờ này đã nói rõ vấn đề! Cờ của tiểu Hồ đích thực đã mạnh lên rồi.”Tiểu Hồ nói với Hà Thuận An: “Hà lão sư, chúng ta nghiên cứu lại xem, để coi có chỗ nào không ổn không.”Thế là hai người đi lại từ đầu từng bước từng bước một, Đồ Cảnh Minh đứng một bên nhìn. Hai người nhìn qua nhìn lại cũng không tìm được chỗ sai. Đồ Cảnh Minh còn nhận thấy ván cờ có trình độ này, tiểu Hồ ứng phó đúng cách, mới có thể đi thành hoà cờ. Lão Hà cũng đánh có công phu, không hề có sự khinh địch. Xã trưởng và lãnh đạo biết được cũng vô cùng mừng rỡ, nói tiểu Hồ sau mấy tháng trời nỗ lực, tiến bộ rất nhanh, rất là hay. Từ Thiên Lợi và Trần Kỳ thấy tiểu Hồ đi được ván cờ hay như vậy cũng vui lay. Nhưng, họ vẫn cảm thấy ván này có tính ngẫu nhiên. Nên không vội bình luận. Sau đó tiểu Hồ đối cục với Từ Thiên Lợi, Trần Kỳ, trước pháp của tiểu Hồ khiến họ đoá mắt. Tiểu Hồ từ hoà cờ đến thắng cờ, lại từ thắng ít đến thắng nhiều. Tên của cậu trong bảng thành tích càng ngày càng ít gặp con số ‘0’. Từ lúc đó, không còn ai cảm thấy là ngẫu nhiên nữa, nhất trí công nhận tiểu Hồ đích thực đã trưởng thành rồi. Thế là xã trưởng đề xuất với huấn luyện viên và lãnh đạo: Tiểu Hồ tiến bộ nhanh như vậy, có thể chỉ trong vài tháng, đã có thể theo kịp thậm chí vượt qua lão kỳ thủ đã có mấy chục năm tuổi cờ, hy vọng toàn đội tổng kết lại tiến trình của cậu ta. Huấn luyện viên và lãnh đạo triệu tập mọi người mở cuộc họp, kêu tiểu Hồ nói về ý kiến của mình. Tiểu Hồ nói thật lòng: “Cháu có được chút tiến bộ, nhưng nếu muốn cháu phát biểu ý kiến, cháu cảm thấy không có gì đáng nói cả. Nếu nói về sự tiến trình, vậy thì chỉ có 4 chữ: chăm chỉ nỗ lực. Cháu nghĩ chỉ có nỗ lực, không còn phương pháp nào khác. Có người nói cháu đầu óc thông minh, là thiên tài. Cháu thì không nghĩ như vậy, nếu cháu là thiên tài thật sự, tại sao cháu lại ăn liền mấy ‘trứng vịt’ chứ?”Lời nói của tiểu Hồ tuy ngắn gọn, nhưng đã nói rõ vấn đề. Nhận được sự công nhận đồng loạt. Từ đó, tiểu Hồ càng giỏi hơn, mỗi chủ nhật vẫn tiếp tục nghiên cứu kỳ nghệ. Ba cậu thấy cậu mấy tháng liền đều liều mạng luyện cờ, đã hỏi cậu: “Vinh Hoa, thế nào rồi? Con đã tốn nhiều công phu như vậy đã tiến bộ chưa?”Tiểu Hồ không muốn khoe thành tích và tiến bộ của mình trước mặt ba mẹ, cảm thấy thắng mấy ván cờ trong thi đấu huấn luyện chẳng đáng gì, đã nói với phụ thân: “Có chút tiến bộ, không thua nhiều như trước nữa.”Mẹ cậu nói: “Có chút tiến bộ là được rồi, tuổi tác của con nhỏ hơn họ nhiều, có thắng có thua với họ là giỏi rồi, con chủ nhật được nghỉ thì nên nghỉ thôi.””Mẹ, không thể nói như vậy. Như vậy là yêu cầu đối với bản thân không cao không nghiêm, không thành được đại nghiệp.” Tiểu Hồ không khách khí với mẹ.Ba cậu cảm thấy tiểu Hồ nói vô cùng có lý, nên ủng hộ và khích lệ, đoạn nói: “Vinh Hoa nói đúng, chúng ta phải ủng hộ con, không được kéo con lại, ta biết bà yêu thương đứa con của mình, sợ nó sẽ mệt. Nhưng bà phải biết, có rất nhiều ba mẹ vì quá yêu thương con mình, ngăn cản con, rốt cuộc làm hỏng mất tiền đồ của con. Chúng ta không nên như vậy. Bản thân Vinh Hoa muốn nỗ lực, thì phải khích lệ con, con có khổ thêm có mệt thêm cũng không được kéo chân con lại.””Tốt quá, tốt quá, lão đầu tử, ta biết rồi, ông thì khích lệ con, lẽ nào ta lại không khích lệ con sao!” Mẹ vỗ lưng tiểu Hồ, “Tiểu Hồ, con ráng cố gắng, mẹ sẽ không kéo chân con lại.”Chớt mắt đã đến mùa xuân năm 1960, thành phố Thượng Hải trước khi Olympic toàn quốc khai mạc đã cử hành giải cờ tướng thành phố Thượng Hải, mang tính chất của giải tuyển chọn, chuẩn bị người tham gia vào giải cờ tướng toàn quốc. Vì vậy, toàn thể cao thủ của thành phố Thượng Hải, bất luận tuổi tác lớn nhỏ, đều được tham gia, cạnh tranh lẫn nhau. Đội viên của đội tập huấn đương nhiên đều tham gia hết. Giải đấu chia ra hai vòng vòng loại và vòng quyết đấu. Tiểu Hồ cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để kiểm tra kỳ lực bản thân, cũng là lửa thử vàng đối với bản thân trước thềm Olympic toàn quốc. Cậu hạ quyết tâm phải đạt được thành tích tốt. Vòng loại, cậu quá quan trảm tướng, thuận lợi vượt qua. Đến vòng quyết đấu, cậu và lão sư của mình Hà Thuận An gặp nhau. Cậu rất có lòng tin. Thông qua bốc thăm, tiểu Hồ cầm cờ Đỏ đi trước. Cậu biết Hà Thuận An đối với khai cục có sự nghiên cứu rất sâu, nhất là đối với ngũ thất Pháo tấn Tốt 3.Tiểu Hồ quyết định dùng trung Pháo khai cuộc, nước đầu đi Pháo 2 bình 5. Hà Thuận An ứng Mã 2 tấn 3. Tiểu Hồ cũng nhảy Mã 2 tấn 3. Lúc này Hà Thuận An ngưng lại suy nghĩ một hồi, nên đi bình phong Mã hay đơn đề Mã đây? Kết quả đã đi biên Mã (8 tấn 9). Như vậy Đen chỉ có hữu Mã giữ trung Tốt, cổ xưng ‘hữu đơn đề Mã’. Nếu Đen nhảy Mã 8 tấn 7 trước rồi nhảy Mã 2 tấn 1, thì gọi là ‘tả đơn đề Mã’. Cũng giống như bình phong Mã, đây là cách đối phó với trung Pháo. Tiểu Hồ đối với đơn đề Mã, sớm đã thông thạo, bèn lập tức đi Xe phải 1 bình 2. Lúc này Đen không đi Xe 9 tấn 1 hay Xe 9 bình 8, mà đi Pháo 8 bình 6. Tiểu Hồ nhận thấy, Pháo 8 bình 6 không bằng Xe 9 tấn 1 hay Xe 9 bình 8. Cậu nhớ là có nhiều danh thủ cũng đi Xe 9 tấn 1 hay Xe 9 bình 8, bởi vì đi như vậy, biến hoá khá nhiều. Thế là tiểu Hồ đi Tốt giữa 5 tấn 1. Đen đi Tượng 3 tấn 5. Tiểu Hồ nghĩ, Đen phi Tượng tuy cũng được, nhưng không bằng đi trung Pháo phản kích hơn. Thế là Tốt tiếp tục thăng 5 tấn 1, ép Tốt Đen 5 tấn 1 ăn Tốt. Xe Đỏ thừa cơ 2 tấn 5 quá hà . Lúc này Đen cố nhiên lên Sĩ 4 tấn 5, mà không đi Tốt 5 tấn 1, khiến Xe Đỏ đứng ngay hà khẩu của bên mình, ‘bàn đầu Mã’ do vậy không thể qua hà bắt Mã bác Tượng, phát huy thế công. Trong lòng tiểu Hồ có chút vui, thừa cơ phát huy thế công, cấu thành liên châu diệu trước, Đen khó mà tiếp giá. Hà Thuận An suy nghĩ khổ sỡ, vẫn nghĩ không ra phương pháp lật ngược tình thế. Lúc này công chúng đã vây chặt, muốn nhìn vị quốc thủ đỉnh đỉnh đại danh còn có thể cản trở sự tấn công của tiểu tướng không. Lúc Hà Thuận An nhận thua, khán giả đều đồng thanh khen ngợi tiểu Hồ:”Đứa trẻ này có thể đánh bại lão tướng Hà Thuận An, rất không đơn giản.””Hà Thuận An từ vòng loại đến vòng quyết đấu không thua ván nào, nhưng rốt cuộc lại thua tiểu Hồ thí sinh trẻ tuổi nhất, đây là tin đặc biệt của lần giải đấu này.””Hà Thuận An là lão sư của tiểu Hồ, nửa năm trước lão sư nhường tiểu Hồ hai tiên, tiểu Hồ cũng đánh không nổi, bây giờ tốt rồi, lão sư lại có thể thua học sinh trong một giải đấu chính thức này rồi.””Đứa trẻ này tiến bộ rất nhanh, vô cùng ít gặp.”Tiểu Hồ đề nghị nghiên cứu lại ván cờ. Điều này trở thành thói quen của cậu, dù thắng thua, cậu cũng phải nghiêm túc nghiên cứu. Hà Thuận An là lão sư của cậu đương nhiên tán đồng. Thề là thầy trò hai người sắp cờ lại từ đầu. Khán giả đối với điều này rất có hứng thú, đều nhìn xem tại sao vị lão sư này lại thua học sinh.”Ồ, thì ra là trung Pháo trực Xa đối đơn đề Mã bố cục.” Khán giả có người lặng lẽ nói.Lúc đi đến Đen Pháo 8 bình 6, tiểu Hồ nói: “Hà lão sư, nước này nên đổi thành Xa 9 tấn 1 hay Xa 9 bình 8 có tốt hơn không?””Đúng vậy, đúng vậy. Sau khi ta đi Pháo 8 bình 6, có chút hối hận.” Hà Thuận An gật đầu đồng tình, nói thêm, “Xem ra, cháu đối với bố cục này đã có sự nghiên cứu rồi.””Đâu có, cháu chỉ là xem ‘Thao lược huyền cơ’ thôi à.” Tiểu Hồ khiêm tốn nói.Khán giả đều gật đầu mỉm cười với tiểu Hồ.Lúc đi đến nước Sĩ Đen 4 tấn 5, tiểu Hồ lại nói: “Hà lão sư, nếu đi Tốt 5 tấn 1 sẽ như thế nào?”Hà Thuận An xem xét tỉ mỉ, nói: “Như vậy Xe Đỏ sẽ phải ăn mất con Tốt này.”Tiểu Hồ nói: “Đúng vậy, nhưng nếu Đỏ ăn Tốt, sẽ không tốt, bàn đầu Mã sẽ không thể nhảy qua sông bắt Mã bắt Tượng rồi.”Lúc này, Hà Thuận An đã ngộ ra nói: “Ồ, đúng rồi, đúng rồi. Ta lúc đó đã hồ đồ như vậy, đã vô tình đi một bước lên Sĩ, liền bị động. Xem ra, nước này là nước bại.””Có thể như vậy. Nhưng sau đó, không biết Đen còn có phương pháp nào để vãn hồi không.” Tiểu Hồ nhẹ nhàng nói.Thế là hai người xếp lại lần nữa, nhưng đi thế nào cũng không được. Hà Thuận An chỉ có thể khâm phục mà nói: “Tiểu Hồ, cháu đi rất tốt, xem ra, cháu đã tiến bộ thêm rồi.”Tiểu Hồ nhận được sự khen ngợi của lão sư, nên biểu thị như thế nào, tự nhận cờ của mình đã tiến bộ rồi tự mãn, hay không công nhận cờ mình đã tiến bộ, cũng không thoả đáng. Bèn nói: “Gần đây cháu nghe được lời nói của Hà lão sư và Đồ lão sư, xem thêm nhiều kỳ phổ, nhất là cổ phổ. Từ đó học được một số trước pháp, hiểu thêm một ít kỳ lý, đối với cháu rất tốt.”Khán giả có người lặng lẽ nghị luận:”Đứa trẻ này đứng trước thành tích của mình, điều đầu tiên nghĩ là sự giúp đỡ của lão sư, một chút cũng không tự mãn. Đáng quý!””Đứa trẻ đánh cờ giỏi như vậy, xem ra có liên quan đến tố chất bản thân. Cậu ta tôn trọng lão sư, khiêm tốn hiếu học, vô cùng nỗ lực. Đây là nguyên nhân cơ bản của sự tiến bộ rất nhanh của cậu.”Trọng tài cầm bảng thành tích thống kê thứ hạng của vòng quyết đấu, Hà Thuận An chỉ thua một ván, xếp hạng nhất, tiểu Hồ thua một ván và một ván, xếp hạng nhì. Khán giả lại rối rít nghị luận, nhận thấy tiểu Hồ tuy được á quân, nhưng cậu đánh bại được quán quân, thực lực của cậu đã cao hơn quán quân. Tiếng là á quân, miếng là quán quân. Điều này khiến các phóng viên cảm thấy hứng thú, làm thành văn bản. Khi đăng báo về tình hình giải đấu, và nhìn thấy sự miêu tả về biểu hiện xuất sắc của tiểu Hồ, giới cờ Thượng Hải liền chấn động. Danh tiếng của tiểu Hồ ở thành phố Thượng Hải nhà nhà đều biết.Tại lễ bế mạc long trọng, lão tiền bối của giới cờ Tạ Hiệp Tốn, Đậu Quốc Trụ cũng đều tham dự. Đậu Quốc Trụ cũng là lão sư của tiểu Hồ, tuy khoảng cách đường xa, cơ hội tiểu Hồ thỉnh giáo khá ít, nhưng tình hữu nghị của hai thầy trò vẫn được duy trì. Vị lão sư đầu tiên của tiểu Hồ là Đậu Quốc Trụ, hai người cũng đã đánh một ván hoà cờ. Đậu Quốc Trụ vẫn còn nhớ trong lòng. Ông và Tạ Hiệp Tốn gặp mặt, sau khi hàn huyên đã nói về tiểu Hồ một cách tràn đầy tình cảm. Ông nói: “Tiểu Hồ lần đầu đến nhà ta chỉ mới có 10 tuổi, học cờ không lâu, ta đã nhượng tiên và cậu ta đã có thể cầm hoà ta. Lúc đó ta thấy được khí chất của đứa trẻ này là nhận thấy cậu ta rất có tiền đồ phát triển.”Lời của Đậu Quốc Trụ càng khuấy động cảm tình của Tạ Hiệp Tốn, ông nói: “Rất có ý nghĩa, tiểu Hồ đã đánh một ván hoà cờ với ông và cũng hoà với ta. Lúc đó là ngày kết thúc vòng quyết đấu giải cờ tướng thiếu niên toàn thành. Ta đã cảm thấy đứa trẻ này rất giỏi. Chuyện cũng đã qua hai năm rồi, cậu ta đã có thể đoạt được thành tích tốt trong một giải đấu có sự tham gia của các kỳ thủ thành danh toàn thành như vậy. Cao thủ Hà Thuận An cũng thua cậu ta. Lúc trước ta đã nhận thấy cậu ta rất có tiền đồ phát triển, nhưng không ngờ cậu ta đề cao nhanh như vậy.””Tốc độ đề cao của đứa trẻ này làm người ta kinh ngạc, năm nay cậu ta chỉ mới hơn 14 tuổi thôi. Lúc ta còn như cậu ta bây giờ, danh thủ lúc đó Châu Hoán Văn nhượng 2 tiên, ta đã chống không nổi, đến 18 tuổi mới vượt qua được ải ‘nhị tiên'”. Đậu Quốc Trụ hồi tưởng lại tình trạng lúc nhỏ theo Châu Hoán Văn học cờ.Tạ Hiệp Tốn cũng nhớ lại quá trình học cờ từ nhỏ cho đến hiện giờ, ông càng cảm khái nói: “Ta ra đời năm 1888, lúc đó còn là triều Thanh, sau này trải qua thời kỳ quân phiệt, thời kỳ dân quốc, thời kỳ kháng Nhật, cho đến hiện tại thời kỳ tân Trung Quốc. Các danh thủ mấy thời kỳ trước tân Trung Quốc, ta đều biết cả. Không một ai ở vào độ tuổi của tiểu Hồ có thể đạt được trình độ của tiểu Hồ như vậy. Lấy ta ra mà nói, cũng được xem là nhân tài cờ tướng, mọi người đề cử ta là kỳ đàn tổng tư lệnh. Nhưng lúc ta 16 tuổi đã đấu với danh thủ Lâm Dật Tiên 3 ván, đều bại cả 3 ván. Đến năm 1909 lúc hội thanh niên Thượng Hải cử hành giải cờ tướng toàn thành, ta đoạt được quán quân cũng đã 21 tuổi. Nhưng tiểu Hồ hiện giờ chỉ mới hơn 14 tuổi. Từ đó có thể thấy, kỳ tài như tiểu Hồ như vậy, từ triều Thanh đến hiện tại có thể nói là chưa từng có, độc nhất vô nhị.”Người tại toạ nghe được hai vị tiền bối nói ra những lời tim gan, đã vô cùng tán thưởng tiểu Hồ. Lãnh đạo thành phố và lãnh đạo uỷ ban thể thao thành phố lúc phát biểu tại lễ bế mạc cũng đặc biệt cường điệu biểu hiện xuất sắc của tiểu Hồ. Lúc tiểu Hồ lên đài lãnh thưởng, cả hội trường đã thưởng cậu một tràng pháo tay thật lâu như gió lốc mưa bão.

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo