Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Hồi 23: Khai Sáng “Hồ Vinh Hoa Thời Đại”

TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: willyphanvy

Dương Quan Lân và tiểu Hồ ở lượt đấu thứ ba đặc biệt gây được sự chú ý của người khác. Một người từng 3 lần quán quân toàn quốc, được giới cờ xưng tụng là đệ nhất quốc thủ, 35 tuổi, đang là thời kỳ hưng thịnh. Một người là đội viên thiếu niên 15 tuổi, đeo chiếc khăn quàng đỏ, trong đôi mắt to bộc lộ khí chất được người khác quý mến. Máy quay của các ký giả từ mọi góc độ hướng về hai người họ. Không khí của bối cảnh đó bộc lộ sự khẩn trương trong yên lặng. Tiểu Hồ đứng dậy chào Dương Quan Lân “Chào Dương lão sư”. Sau đó cúi đầu thật thấp.”Ái chà chà, tiểu Hồ, cậu thật lễ phép.” Dương Quan Lân vừa nói vừa giơ tay ra phía tiểu Hồ, “Nào, chúng ta cùng bắt tay.”Tiểu Hồ liền bắt tay.

Tiểu Hồ, cờ của cậu lại giỏi hơn rồi.” Dương Quan Lân nói khi lắc lắc cái bắt tay.”Đâu có, đâu có!” Tiểu Hồ học được khẩu khí của người lớn. “Hôm nay, cháu lại có thể học hỏi ở Dương lão sư rồi.””Cậu thật khách sáo. Ta thấy, cậu còn muốn giết ta. Có phải vậy không?” Dương Quan Lân hứng thú.”Đừng nói đùa vậy, sao cháu có thể đánh bại được Dương lão sư chứ?””Được rồi, rốt cuộc ai giết ai, sau khi kết thúc ván đấu sẽ biết thôi.” Dương Quan Lân nói rồi ngồi xuống.Tiểu Hồ cũng ngồi xuống phía đối diện Dương Quan Lân. Trọng tài nhờ Dương Quan Lân đoán trước, Dương Quan Lân đoán trúng. Ký giả bên cạnh nghĩ, hôm nay Dương Quan Lân may mắn, lấy cờ đỏ đi trước, tốt hơn nhiều. Tiểu Hồ muốn dùng cờ đen thắng được đệ nhất quốc thủ, e rằng rất khó. Mọi người đều cho rằng, tiểu Hồ nếu lấy cờ đỏ, thì đồng nghĩa với việc Dương Quan Lân nhượng tiên, có lẽ sẽ ngang ngửa. Hiện giờ là tiểu Hồ nhượng tiên Dương Quan Lân rồi. Tiểu Hồ trong lòng nghĩ không như vậy. Cậu ở Quảng Châu đấu với Dương Quan Lân, là đi tiên luân phiên, tuy rằng cuối cùng thua một ván, nhưng cậu cảm thấy bản thân lấy cờ đen cũng có thể đối phó được. Quan trọng không phải là đi trước hay đi sau, thắng bại vẫn là quyết định ở sự phát huy lúc lâm trận. Cậu quyết tâm phải biến ván cờ này thành danh cục, không quan tâm ai thắng ai thua. Vì vậy, cậu muốn mỗi nước đi đều phải lý tưởng, phát huy hiệu năng cao nhất.Trong thâm tâm của Dương Quan Lân, cờ của tiểu Hồ tuy rằng đã giỏi hơn, đối với bản thân có sự uy hiếp nhất định, nhưng cậu rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên, kỳ nghệ vẫn chưa đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, hôm nay vẫn là bản thân lấy cờ Đỏ đi trước, giành thắng lợi sẽ không phải là vấn đề lớn, ông cầm con Pháo đi Pháo 2 bình 5, Pháo đầu. Đây là bước đi đầu tiên ông thường dùng, cũng có thể nói đây là thói quen của ông, có thể dĩ bất biến ứng vạn biến. Tiểu Hồ thấy ông khai cục như vậy, là nằm trong dự đoán của mình. Tiểu Hồ đã từng nghiên cứu qua kiểu khai cục này của Dương Quan Lân. Năm 1958, trong giải đấu toàn quốc lượt đấu thứ 7 Dương Quan Lân đấu với Trương Đông Lư cũng lấy cờ Đỏ đi Pháo 2 bình 5. Kết quả là Trương Đông Lư đã thắng. Cục đó là thuận Pháo trực xa đối hoành xa. Trong giải đồng đội lần này, tiểu Hồ cũng đặc biệt xem đối cục của Dương Quan Lân và Vương Gia Lương, Vương Gia Lương đã có biến hóa, Dương Quan Lân liền chịu thiệt ở bố cục, cậu cũng muốn học hỏi ở Vương Gia Lương, tranh thủ khiến Dương Quan Lân chịu thiệt ở bố cục. Tiểu Hồ không như Trương Đông Lư ứng Pháo 8 bình 5, mà ứng Mã 8 tấn 7. Dương Quan Lân rất nhanh đi Mã 2 tấn 3, đây cũng là thói quen của ông, đấu với ai cũng hầu như đi như vậy. Lúc này, tiểu Hồ tránh nước đi thường thấy là Xe 9 tấn 1, Trương Đông Lư đã đi như vậy. Tiểu Hồ đổi lại đi Xe 9 bình 8. Dương Quan Lân cũng vẫn đi Xe 1 bình 2. Tiểu Hồ thầm nghĩ, ông vẫn dùng cách cũ để đi, được rồi, cậu sẽ dùng biến khác, giành quyền lên Tốt lộ 7. Cậu rất am hiểu thế trận “tuần hà Pháo” của Dương Quan Lân, dâng Tốt lộ 7 có thể áp lại Pháo của ông, không để ông dàn thành thế trận tuần hà Pháo. Dương Quan Lân cũng dâng lên Binh lộ 7, trả đũa đối phương. Thử xem tiểu Hồ ứng phó như thế nào. Tiểu Hồ lúc này dùng biến mới mà cậu đã chuẩn bị trước, dùng Pháo 8 tấn 4 đánh qua sông. Nước này nằm ngoài dự đoán của Dương Quan Lân, ông không khỏi sửng sốt, mở to hai mắt xem lại rất lâu, cảm thấy nước đi này có chút sáng tạo, xem ra không chính thống, nhưng dụng ý của nó còn dữ tợn hơn cả chính thống. Oh, tiểu quỷ này đang có “âm mưu” gì đây! Thề là ông nhảy tả Mã 8 tấn 7, quan sát xem tiểu Hồ ứng phó ra sao. Tiểu Hồ tự tin nhảy Tượng 3 tấn 5, tăng cường phòng thủ. Dương Quan Lân cũng dùng nước đi không bình thường, dùng tả Pháo qua sông đổi con Mã của Đen, đồng thời bước kế tiếp có thể nhanh chóng khởi động Xe trái, để kiểm tra Xe Pháo của bên Đen. Đây là một bước có công lẫn thủ, bộc lộ được kỳ phong cương nhu tương tể của ông. Tiểu Hồ tuy rằng đã từng thương lượng qua với Hà Thuận An, Chu Kiếm Thu trước khi thi đấu về hạ pháp của Dương Quan Lân, nhưng cũng chỉ là vài bước đi quan trọng, không thể nào bước nào cũng nghiên cứu. Cục cờ thiên biến vạn hóa, vẫn phải nhờ tiểu Hồ tự mình ứng phó linh hoạt. Lúc này cậu bình tĩnh đi Xe 1 bình 2. Dương Quan Lân lập tức xuất Xe trái 9 bình 8, trả thù đối phương. Tiểu Hồ nghiêm túc suy nghĩ cách ứng phó tốt nhất vào lúc này, là ra Pháo trước hay là ra Xe trước, kết quả quyết định ra Pháo phải, tiện thể khiến cho cục thế diễn biến càng phức tạp, tính đối công càng mạnh. Dương Quan Lân nhìn vào, bên Đen Pháo trái đã qua sông, hiện giờ Pháo phải cũng qua sông, điều này không bình thường. Tiểu Hồ rất lợi hại! Dương Quan Lân cau mày tìm đối sách, tuyệt không thể để bên Đen cản trở yếu đạo, thế là dâng Binh lộ 7, lấy công làm thủ. Như vậy tiện cho việc dùng Binh qua sông, bàn hà Mã cản trở Pháo qua sông của đối phương, lập tức có thể nắm quyền chủ động. Dương Quan Lân sau khi đi nước cờ này, dùng một ngón tay giữa theo thói quen nhẹ nhàng gõ vào đầu gối của mình. Đây là biểu hiện tự tin của ông đối với cục thế. Tiểu Hồ nhìn thấy Dương Quan Lân thể hiện tâm thái thoải mái, đang lúc nhìn xem Pháo của bên Đen chạy hay không chạy, nếu chạy thì sẽ bị động. Đây là một nước đi rất then chốt. Tâm thái của Dương Quan Lân đương nhiên là mong bên Đen sẽ chạy Pháo, vậy thì đúng với ý đồ tác chiến của ông rồi. Tiểu Hồ quan sát hinh thế toàn cục, sau đó quyết định phế Pháo ra Xe 2 tấn 5, chuẩn bị đuổi giết con Mã bàn hà. Người xem cờ nhìn thấy nước cờ này, không thể không cho rằng tiểu Hồ đã xảy ra sai sót, sao có thể để con Pháo của mình dâng cho đối phương được? Tuy nhiên, Dương Quan Lân lại ngạc nhiên. Ông không hổ danh là đệ nhất quốc thủ, đối với nước đi này của tiểu Hồ có sự xem xét khác với mọi người, ngón tay của ông dừng lại ở đầu gối, sắc mặt cũng thay đổi một cách trang nghiêm.”Lão Dương sao lại do dự không quyết vậy? Hiện giờ con Pháo đã dâng lên tới miệng rồi sao lại không ăn?” Trong số những người xem cờ có người lặng lẽ thì thầm “e rằng không thể ăn rồi, tiểu Hồ nhất định có kế, cậu không để con Pháo mất trắng đâu.””Trình độ của mọi người kém xa. Nhìn không ra sự ảo diệu trong này.””Vậy thì xem vị đệ nhất quốc thủ này ứng phó thế nào đã.”Dương Quan Lân vì nước cờ này mà suy nghĩ rất sâu, rốt cuộc ăn Pháo hay không ăn Pháo, nếu ăn, thì sẽ hậu thủ, đối phương sẽ tấn công Xe, Mã ở cánh trái bị cô lập; nếu không ăn, thì có thể “thả hổ về rừng”, hậu hoạn vô cùng. Ông suy đi nghĩ lại rất lâu, cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng vẫn là quyết định ăn mất Pháo Đen, miễn trừ hậu hoạn.Tiểu Hồ khéo biết lợi dụng tâm lý tác chiến của đối phương, cậu biết được vị Dương lão sư này vô cùng xem trọng tác dụng của quân lực trong đối cục, giống như trong chiến tranh giữ gìn sức mạnh, quân cờ của mình tuyệt không thể dễ dàng bị đối phương ăn mất, đồng thời còn phải tranh thủ phá hủy sức mạnh của đối phương. Vì vậy, hy sinh cho ông ăn, cũng giống như miếng mồi câu cá, ông nhất định sẽ ăn tuốt. Không nằm ngoài dự đoán, Dương Quan Lân suy đi nghĩ lại được một lúc, vẫn là tham ăn con Pháo Đen đã qua sông. Tiểu Hồ mừng thầm, lập tức dùng một Xe nhốt một Xe một Mã ở cánh trái của đối phương. Dương Quan Lân đương nhiên không muốn Xe Mã của mình bị ràng buộc, nên đã đem con Xe 8 tấn 1, chuẩn bị cho nước sau nhảy Mã. Tiểu Hồ dùng Pháo giữa cản chân Mã đó, sau đó để con Mã của mình nhảy qua sông, tung hoành trong thế trận của địch, đồng thời lấy Tốt giữa xông thẳng vào trận địa đối phương. Đưa vào sâu trong cung vua, ép chủ soái bên Đỏ đứng ngồi không yên, tránh đi tránh lại. Dương Quan Lân hết sức chống đỡ, đối phó với tiểu Hồ. Cuối cùng vẫn là chống đỡ không nổi sự tấn công của bên Đen. Đến ải cuối cùng, Dương Quan Lân tìm cách thoái binh. Tiểu Hồ đã nắm được chủ động và ưu thế, quân đến trước thành của địch, thật sự mạnh mẽ, cậu chớp chớp đôi lông mi trên đôi mắt, lặng lẽ nhìn vẻ khổ tâm của Dương lão sư, khán giả nhìn thấy được hình thế như vậy, không thể không cổ vũ âm thầm. Tuy nhiên, tư thế khổ tâm, mãi vẫn không chịu thua của Dương Quan Lân lại khiến họ cảm thấy Dương Quan Lân có khả năng giành lại thế cục. Bên bàn cờ lại có thêm không khí thắng thua bất phân.Dương Quan Lân rốt cuộc cũng lắc đầu, chủ động dừng đồng hồ tính giờ, cười gượng với tiểu Hồ: “Thua cho cậu rồi. Cậu đánh rất hay, nước cờ phế Pháo là nước then chốt của toàn cục. Xem ra, nước cờ ăn mất Pháo của cậu đáng để nghiên cứu.”Tiểu Hồ vô cùng thành thật nói: “Cháu cố tình phế Pháo, cháu nghĩ Dương lão sư nhất định ăn Pháo.””Cậu quỷ quyệt lắm!” Dương Quan Lân chỉ vào mũi của tiểu Hồ nói.Trọng tài sau khi ghi lên bảng thành tích nói: “Ván cờ này đánh rất tuyệt vời, song phương đều bộc lộ được trình độ. Tiểu Hồ với biến Pháo trái phong Xe, nằm ngoài dự đoán của mọi người.”Đích thực, ván đấu này được giới cờ công nhận là danh cục, được lưu truyền trong lịch sử cờ tướng Trung Quốc. Đương nhiên, cũng là tinh hoa của tiểu Hồ, phát huy toàn diện sức sáng tạo.Ồ, một thiếu niên 15 tuổi đã đánh bại được một người được xưng là thái sơn bắc đẩu cờ tướng, đệ nhất cao thủ toàn quốc Dương Quan Lân. Các ký giả nhờ vậy mà tha hồ trổ tài văn chương. Văn chương nói: Tiểu Hồ trong giải đấu toàn quốc đã hóa giải mê tín, giải phóng tư tưởng, dám nghĩ dám làm, dám hùng tâm tráng chí leo lên đỉnh cao, thắng lợi và dám thắng lợi trong thực chiến phối hợp lại, có thể thách đấu đối thủ trong chiến lược, lại có chiến thuật cụ thể đối phó đối thủ. Ván đấu của cậu với đệ nhất quốc thủ Dương Quan Lân đã bộc lộ đầy đủ tư tưởng chiến lược và chiến thuật của cậu, đủ để chứng tỏ cậu không lo sợ trước các danh thủ, mãnh tướng, có tinh thần hiếu chiến và thiện chiến. Tục ngữ có câu, bò con không sợ cọp. Nhưng tiểu Hồ không phải loại cọp hữu dũng vô mưu. Cậu khéo biết kết hợp giữa dũng khí và mưu lược lại với nhau, dũng mãnh nhưng không táo bạo, khéo léo nhưng không khinh suất. Thiếu niên 15 tuổi có thể làm được như vậy, đích thực là hiếm thấy. Chúng ta có lý do để tin rằng tiểu Hồ trong giải cờ tướng toàn quốc lần này rất có khả năng trở thành nhân vật nổi danh. Nếu không tin, cứ việc chờ đợi.Nhìn nhận của ký giả, sau khi phát biểu trên báo, gây được phản ứng mãnh liệt của giới cờ. Những người quyền cao chức trọng cho rằng, tiểu Hồ có biểu hiện xuất sắc, đáng để khen thưởng, nhưng cậu còn nhỏ tuổi, muốn nổi danh tại giải cờ tướng toàn quốc, e rằng khó lắm. Ván của cậu với Dương Quan Lân, là do phong độ đỉnh cao của cậu, còn Dương Quan Lân lại có chút thất thường, như vậy không thể loại trừ được sự tồn tại của tính ngẫu nhiên được. Họ vẫn không hiểu tường tận thực lực của tiểu Hồ, lại đặt kỳ vọng quá lớn vào Dương Quan Lân. Thế là ký giả chống lại tư tưởng lạc hậu, đưa ra bình luận, động viên cậu phấn đấu để bước vào hàng ngũ những người mạnh nhất, giải phóng tư tưởng, dùng tinh thần cầu tiến để diễn giải tiểu Hồ; lại dùng mối quan hệ giữa tính ngẫu nhiên và tính tất nhiên để nói về cuộc chiến của tiểu Hồ và Dương Quan Lân, chỉ ra tính ngẫu nhiên thường nằm trong tính tất nhiên, nếu nói, Dương Quan Lân biểu hiện thất thường, vậy thì nguyên nhân khiến cho ông thất thường là gì? Là đến từ thế công sắc bén của tiểu Hồ, hay là mưu lược của tiểu Hồ khiến ông thất thường? Hay là do ông không để tâm, cẩu thả nên thất thường? Hiển nhiên, với kỳ phong tinh tế, cẩn thận cao độ của Dương Quan Lân mà nói, thất thường do cẩu thả là chuyện không thể. Nếu sự thất thường đến từ tiểu Hồ, vậy thì tính ngẫu nhiên trong thắng lợi của tiểu Hồ đã nằm trong tính tất nhiên rồi. Tuy ký giả đã có bình luận như vậy, vẫn có người không tin hùng tâm tráng chí của “tiểu nhân vật” có thể thành hiện thực. Họ vẫn cho rằng, nếu xếp hạng giải cờ tướng toàn quốc lần này, quán quân dù sao vẫn không ưu tiên cho tiểu Hồ, lý do là: Thứ nhất, tranh đoạt quán quân toàn quốc là chuyện của các danh tướng 10-20 năm kinh nghiệm phong phú, không phải một đứa trẻ mới ra khỏi nhà tranh là có thể leo lên được; thứ hai, tiểu Hồ dưới sự chỉ đạo của các lão kỳ thủ trong thời gian không dài, kinh nghiệm thực chiến hiển nhiên không bằng các lão tướng; thứ ba, ba lần quán quân toàn quốc Dương Quan Lân là quốc thủ đệ nhất, ông tuy thua tiểu Hồ một ván, vẫn không thể lay động được bảo tọa quán quân của ông, huống chi còn có quán quân toàn quốc năm 1958 Lý Nghĩa Đình và từng đoạt được nhiều lần á quân toàn quốc Vương Gia Lương vẫn đang tranh giành quán quân nữa.
Quan điểm cổ hủ thiên về danh thủ của cố vấn chính trị cũng rất phản cảm. Ông vốn khích lệ tiểu Hồ hóa giải mê tín, dũng cảm leo cao, bây giờ tiểu Hồ đánh bại được đệ nhất quốc thủ Dương Quan Lân, thì càng có lòng tin tiểu Hồ sẽ tranh đoạt quán quân toàn quốc. Ông rất tán đồng ý kiến của ký giả, liền tìm tiểu Hồ nói chuyện, nói với tiểu Hồ: “Cậu đi từ giải đồng đội đến hồi thứ ba giải cá nhân, biểu hiện rất xuất sắc, đặc biệt là có thể thắng đẹp Dương Quan Lân. Điều này chứng minh cậu có thể hóa giải mê tín, giải phóng tư tưởng, dám leo lên đỉnh cao. Nhưng, hiện giờ những người có uy quyền trong giới cờ cho rằng, quán quân của giải đấu lần này cũng có khả năng là Dương Quan Lân hoặc Vương Gia Lương, Lý Nghĩa Đình, nói cậu tuổi tác còn quá nhỏ, kinh nghiệm không đủ, tranh đoạt quán quân e rằng không đến lượt cậu, nên nói cậu thắng được Dương Quan Lân là vì Dương Quan Lân chưa phát huy phong độ cao nhất, biểu hiện thất thường, cậu thắng một cách vô cùng may mắn. Ta muốn hỏi cậu, cậu có suy nghĩ như thế nào về điều này?”Tiểu Hồ rất hiểu mục đích nói chuyện của cố vấn chính trị, đó là tiếp tục khích lệ cậu giải phóng tư tưởng, hóa giải mê tín, leo lên đỉnh cao, tranh đoạt quán quân. Tiểu Hồ mới đầu không có ý nghĩ “giải phóng tư tưởng, hóa giải mê tín” này, điều cậu nghĩ chỉ là muốn học hỏi ở các lão kỳ thủ, đấu tốt mỗi một ván, phát huy tối đa trình độ của bản thân. Bây giờ thông qua thi đấu, thực tế chứng minh rằng cậu có quan điểm “hóa giải mê tín, giải phóng tư tưởng”, đạt được mục đích tương tự, giống như là cùng một điều vậy. Vì vậy, tiểu Hồ trả lời: “Cờ của Dương lão sư, Lý lão sư, Vương lão sư đích thực rất cao, kinh nghiệm vô cùng phong phú, còn có Hà Thuận An, Chu Kiếm Thu lão sư, trình độ cũng rất cao, kinh nghiệm cũng rất phong phú. Họ đều là đối thủ tranh đoạt quán quân. Về phần cháu, chỉ là học trò của họ. Cháu thi đấu với họ chỉ là để muốn học hỏi ở họ, học lấy ưu điểm của họ, cháu tuy không nghĩ rằng nhất định thắng được họ, nhưng kết quả thi đấu lại là cháu thắng. Có người cho rằng cháu chỉ là thắng khéo thôi, là ngẫu nhiên thôi, là do đối phương chưa phát huy tối đa, biểu hiện thất thường. Nếu chỉ là một lần, cũng có thể là do gặp may. Nhưng số lần cháu thắng không phải là một lần, mà là nhiều lần rồi, như cháu đã từng thắng Lý Nghĩa Đình lão sư, Lưu Ích Từ lão sư, Vương Gia Lương lão sư, Hà Thuận An lão sư, và các danh thủ kỳ thủ khác. Lần này lại thắng được Dương Quan Lân lão sư. Cháu cảm thấy, không thể nói cháu là khéo thắng hay là ngẫu nhiên được nữa, “ngẫu nhiên” nhiều như vậy, vẫn là ngẫu nhiên, không thành tất nhiên sao! Bởi vậy cháu nghĩ, cháu chỉ cần thi đấu tốt thì không phải là không thể thắng lão sư được. Cũng như ván cờ cháu đấu với Dương Quan Lân lão sư, cháu đấu rất nghiêm túc, không hề khinh địch, kỳ phong của Dương lão sư cũng bông lót có kim, tinh tế và sâu sắc, nhưng cũng đã thua. Cháu cảm thấy không phải là ngẫu nhiên. Rất nhiều người cũng hy vọng cháu giành được quán quân. Cháu vô cùng cảm ơn sự quan tâm và yêu mến của mọi người. Cháu nhất định phải càng đấu nghiêm túc hơn nữa, thể hiện trình độ. Chỉ cần thể hiện được trình độ, thì có thể giành quán quân; nếu không thể hiện được trình độ, muốn được quán quân cũng không thể. Hóa giải mê tín, giải phóng tư tưởng, dám nghĩ dám làm, đều đúng cả, nhưng chỉ có như vậy vẫn chưa đủ, vẫn phải khổ công nghiên cứu phương pháp và đối sách cụ thể, lúc thi đấu vô cùng tỉ mỉ, mới có thể giành được thắng lợi. Cháu không hiểu được đạo lý lớn, cháu chỉ căn cứ vào tình hình thi đấu thực tiễn mà nghiệm ra như vậy.””Đúng vậy, đúng vậy. Cháu thể nghiệm được như vậy rất tốt, phù hợp với quan điểm thách đấu trong chiến lược và trọng tâm trong chiến thuật. Nguyện rằng các ván đấu sau của cậu kiên trì được như vậy.” Cố vấn viên đối với tiểu Hồ hoàn toàn yên tâm.Sau khi hồi thứ 9 kết thúc, tiểu Hồ thấy được bảng thành tích trên tường, có 4 người điểm số vô cùng gần nhau. Điểm số cao nhất cố nhiên là Chu Kiếm Thu lão sư, kế đó là Hà Thuận An lão sư và Dương Quan Lân lão sư, còn lại là bản thân cậu. Chu Kiếm Thu chỉ nhiều hơn một điểm. Cậu và Hà lão sư, Dương lão sư ngang điểm nhau. Như vậy ai có thể được quán quân, thì chỉ có thể xem thành tích của lượt thi đấu cuối cùng. Trong 4 người, nếu ai thua lượt cuối thì sẽ mất đi hy vọng quán quân rồi. Như vậy, nếu cả 4 người đều thắng lượt cuối, quán quân đương nhiên là Chu lão sư rồi. Nếu Chu lão sư thua, mà Hà lão sư, Dương lão sư cũng thắng, bản thân cũng thắng, điểm số của 3 người vẫn ngang nhau, vậy thì phải xem điểm phụ của ai cao hơn. Vì vậy, cậu nhất định phải giành thắng lợi trong lượt cuối. Cậu thấy đối thủ của cậu là Lưu Ích Từ thì tràn đầy niềm tin. Cậu nhớ lại mấy tháng trước ở Hàng Châu thi đấu đã thắng Lưu Ích Từ như thế nào, trong giải đồng đội lần này thắng như thế nào, đường đi nước bước trước đây, Lưu Ích Từ nhất định cũng nghiêm cứu qua rồi. Nếu lần này vẫn dùng phương pháp cũ, thì có thể không linh rồi, nhất định phải dùng phương pháp mới, khiến Lưu Ích Từ không có phòng bị. Cậu từ thực chiến của Lưu Ích Từ phát hiện, Lưu có hai đặc điểm lớn: một là khai cục luôn là nhảy Binh (được gọi là tiên nhân chỉ lộ), dường như không có ngoại lệ; hai là ông chưa từng gặp qua đối thủ dùng “quá cung Pháo” để đối phó với “tiên nhân chỉ lộ” của ông. Căn cứ vào hai đặc điểm này, tiểu Hồ tìm được chiến lược chiến thuật đối phó với Lưu Ích Từ, quyết định dùng “quá cung Pháo” để đối phó với “tiên nhân chỉ lộ” của ông, khiến ông trở tay không kịp. Quả nhiên, Lưu Ích Từ vẫn dùng khai cuộc “tiên nhân chỉ lộ”. Tiểu Hồ dùng “quá cung Pháo”. Lưu Ích Từ mới đi cờ liền kinh ngạc, khổ tâm suy nghĩ rất lâu mới cầm quân ứng phó. Tiểu Hồ không tốn kém trong bố cục, giành được chủ động. Tiểu Hồ chỉ dùng hai giờ là chiến thắng được Lưu Ích Từ. Lưu Ích Từ sau khi thua nói với tiểu Hồ: “Ta chưa từng gặp qua ai dùng ‘quá cung Pháo’ đối phó với ‘tiên nhân chỉ lộ’ của ta. Cậu sao lại nghĩ tới việc dùng ‘quá cung Pháo’ vậy? Có phải Hà Thuận An hoặc Chu Kiếm Thu ra chủ ý?”Tiểu Hồ bèn nói ra lời thật lòng: “Lưu lão sư, không giấu gì thầy, không ai cho cháu chủ ý cả, cháu chỉ là nhìn ra được các đối cục trước kia của thầy, phát hiện ra trước kia chưa ai dùng ‘quá cung Pháo’ đối phó ‘tiên nhân chỉ lộ’, cháu nghĩ thầy nhất định chưa có chuẩn bị về phương diện này, nên dùng thử. Quả nhiên rất may mắn, đã thắng được cục cờ này rồi.”Lưu Ích Từ cảm khái nói: “Tiểu Hồ, cậu rất hay, biết suy nghĩ. Ta lần trước ở Hàng Châu thua cậu, vốn cho rằng ta khinh địch, không nghiêm túc đối phó cậu. Lần này giải đồng đội, ta hạ quyết tâm phải thắng cậu, đấu vô cùng nghiêm túc, nhưng cũng thua. Lượt đấu cuối cùng này, ta cũng quyết tâm phải thắng cậu, để lấy lại thể diện đã thua cậu hai cục trước. Không ngờ hôm nay lại thua cậu rồi. Hiển nhiên, đây không phải là ngẫu nhiên rồi. Cờ của cậu đích thực cao hơn ta. Xem ra, cậu hôm nay thắng được ta, có khả năng cậu được quán quân rồi.””Không nhất định vậy đâu, vẫn phải xem kết quả thi đấu của Chu lão sư, Hà lão sư và Dương lão sư nữa.” Tiểu Hồ tuy nói vậy, nhưng trong lòng đã có dự tính. “Không biết Chu lão sư thắng hay là thua nữa.”Lúc này trọng tài đến ghi thành tích. Tiểu Hồ hỏi ông kết quả thi đấu của những người khác. Trọng tài nói: “Chu Kiếm Thu đã thua Hà Thuận An rồi. Dương Quan Lân thắng.”
Tiểu Hồ nghe được Chu Kiếm Thu đã thua, thì cảm thấy bản thân có hy vọng quán quân rồi, bèn hỏi trọng tài: “Cháu và Hà lão sư, Dương lão sư ngang điểm nhau rồi, như vậy ai được hạng nhất ạ?”Trọng tài lập tức cầm bảng thành tích lên tính toán một lúc, nói với tiểu Hồ: “Cậu được xếp hạng nhất, bởi vì điểm phụ của cậu cao hơn điểm phụ của hai người còn lại.”
Tiểu Hồ mỉm cười thắng lợi.Trọng tài chúc tiểu Hồ: “Cậu mới nhỏ tuổi đã giành được quán quân, thật không đơn giản!”Lưu Ích Từ cũng lập tức chúc mừng tiểu Hồ: “Hậu sinh khả úy rồi! Thấy cậu được quán quân, ta không chỉ vui mừng, mà còn rất bội phục. Cậu có biểu hiện xuất sắc trong thi đấu, quán quân nên thuộc về cậu. Cậu như là mặt trời buổi sáng, ngày sau còn dài, sau này quán quân toàn quốc sẽ còn thuộc về cậu nữa. Lão Dương lần này mất đi ngôi quán quân, sau này e rằng sẽ không có cơ hội đăng lên bảo tọa rồi!””Cảm ơn sự khích lệ của Lưu lão sư.” Tiểu Hồ vui mừng nói, sau đó chạy sang Hà Thuận An. Cậu thấy Hà Thuận An đang nói chuyện phấn khởi với Từ Thiên Lợi, nghĩ chắc cũng là bàn về chuyện thi đấu.Tiểu Hồ vội vã chạy đến trước mặt Hà Thuận An, Từ Thiên Lợi, nói: “Cháu đã thắng Lưu Ích Từ lão sư rồi.””Vậy sao, như vậy là hai chúng ta cùng điểm rồi, Dương Quan Lân cũng bằng điểm chúng ta.” Hà Thuận An cũng rất phấn khởi, cho rằng bản thân thắng được Chu Kiếm Thu, có khả năng là quán quân rồi.”Ba người cùng điểm, vậy ai là quán quân đây?” Từ Thiên Lợi hỏi.”Hồi nãy cháu hỏi rồi, trọng tài nói cháu hạng nhất, vì điểm phụ của cháu tương đối cao.” Tiểu Hồ đáp.”Vậy à, trọng tài đã tính điểm rồi à? Ta còn tưởng ta là hạng nhất nữa! Nhưng, cháu giành quán quân cũng tốt, cũng là giành vinh quang cho Thượng Hải chúng ta vậy!” Hà Thuận An vừa phấn khởi vừa cảm khái nói. “Ta đã được định sẵn là không có mệnh quán quân rồi. Năm 1958 tại Thượng Hải ta và Lý Nghĩa Đình bằng điểm. Căn cứ vào quy tắc hiện tại. Khi hai người bằng điểm dựa vào ván quyết đấu của hai người định thứ hạng, ta đã là quán quân, nhưng lúc đó lại dựa vào thời gian đấu để quyết định thứ hạng, ta chỉ được á quân. Còn lần này dựa vào quyết đấu định thứ hạng, ta lại được á quân. Đây chẳng phải là ta đã được định sẵn là không được quán quân sao!”
Tiểu Hồ nói đồng tình: “Cháu đem quán quân nhường cho Hà lão sư vậy!””Vậy sao được, quy định không cho phép!” Hà Thuận An tuyệt nhiên phủ định.Từ Thiên Lợi bèn an ủi Hà Thuận An: “Lão Hà, ông cũng đừng than nữa, lần sau nỗ lực tranh giành vậy.”
Hà Thuận An lắc đầu nói: “Lần sau lại càng không có hy vọng nữa, ta tính, tiểu Hồ lần này giành được quán quân, nhất định sẽ tiếp tục giữ được quán quân nhiều năm. Tuổi tác cậu ta nhỏ như vậy, sức cờ đã mạnh, rất khó có người đuổi kịp cậu ta. Ta già rồi, sức cờ không thể mạnh hơn. Ta cũng không còn muốn tranh quán quân nữa, để tiểu Hồ đại diện
Thượng Hải giành quán quân, lòng ta đã mãn nguyện rồi.”Từ Thiên Lợi nói: “Tiểu Hồ lần này được quán quân, một chút cũng không ngẫu nhiên, đừng xem tuổi tác cậu ta nhỏ, sức cờ của cậu đã đạt đến nhất đẳng toàn quốc rồi. Cậu ta xứng đáng là quán quân. Tiểu Hồ, ta nhiệt liệt chúc mừng cậu!” Nói rồi bắt tay với tiểu Hồ.Tiểu Hồ bắt tay Từ Thiên Lợi thật chặt: “Từ đại ca, em cũng nhiệt tình chúc mừng anh giành được quán quân toàn quốc cờ tướng quốc tế!”Từ Thiên Lợi đã công đến cờ tướng quốc tế, cậu ta lần này đại diện Thượng Hải tham gia giải đấu cờ tướng quốc tế toàn quốc, như cậu ta vẫn quan tâm cờ tướng Trung Quốc, đặc biệt là quan tâm sự trưởng thành nhanh chóng của tiểu Hồ. Từ lúc cậu ta giới thiệu tiểu Hồ vào đội tập huấn cờ tướng Thượng Hải, thấy được tiểu Hồ trong thời gian ngắn đã vượt qua được các lão kỳ thủ, lần này tham gia giải đấu toàn quốc đã giành được quán quân, cậu ta cảm thấy vui thật sự.Các ký giả vô cùng nhiệt tình trước việc tiểu Hồ đoạt được quán quân. Trước lượt thi đấu cuối cùng, các ký giả tiến hành dự đoán, có hai luồng ý kiến: một luồng cho rằng, khả năng tiểu Hồ được quán quân là lớn nhất, luồng khác cho ý kiến tương phản, cho rằng khả năng đoạt quán quân cao nhất là Chu Kiếm Thu, vì ông được điểm cao nhất trong 9 lượt thi đấu trước, thứ đến là lão quán quân Dương Quan Lân. Kết quả là tiểu Hồ được quán quân. Các ký giả vốn hy vọng tiểu Hồ đoạt quán quân, có thể trổ tài văn chương, hiện giờ họ đạt được tâm nguyện rồi. Trong một tờ báo tối ký giả dùng “Kỳ đàn Trung Quốc vừa mới khai sinh ra một ngôi sao sáng chói chang” làm chủ đề, văn chương phát biểu: “Một vị đội viên thiếu niên đeo khăn quàng đỏ, với đôi mắt có lông mi dài, có khi bộc lộ ra sự khả ái của một đứa trẻ, không ngờ có thể khiến cho các tập thể mãnh tướng huyền thoại thất thủ trước cậu ta. Cậu hiếu chiến trong thi đấu, lại thiện chiến, thể hiện được phẩm chất trí dũng song toàn, khiến người khác phải than thở. Cậu ta giống như một ngôi sao sáng chói mới xuất hiện trong kỳ đàn nước ta. Cậu ta mới nhỏ tuổi đã có chí, từ các phương diện khí chất tài hoa, khiêm tốn hiếu học, tinh thần cầu tiến, có thể dự đoán, cậu rất có khả năng trở thành kỳ vương của một thời đại.”Tại lễ bế mạc long trọng, tiểu Hồ trở thành chủ đề nóng bỏng của mọi người. Lúc mấy vị lão kỳ thủ đỉnh đỉnh đại danh Chu Kiếm Thu, Hà Thuận An, Lưu Ích Từ, Tạ Thiếu Nhiên ngồi lại với nhau bàn về tiểu Hồ, không ai không đánh giá cao cậu ta. Chu Kiếm Thu nói: “Giải cá nhân lần này, 9 lượt đấu trước điểm số của ta cao nhất. Ta tưởng rằng ta có hy vọng quán quân rồi, nhưng ở lượt đấu thứ 10 thua Hà Thuận An là đã mất hy vọng rồi. Ta tưởng quán quân nhất định là Hà Thuận An. Không ngờ tiểu Hồ cũng đánh bại được Lưu Ích Từ, điểm phụ của cậu ta đương nhiên cao hơn Hà Thuận An. Quán quân đã rơi vào tay tiểu Hồ. Nói thật lòng, tiểu Hồ được quán quân, dù xét về phương diện nào, cũng đều thắng ta và Hà Thuận An. Ta đã sống hơn nửa thế kỷ rồi, Hà Thuận An tuy nhỏ hơn ta chút ít, nhưng ông cũng đã già rồi. Tiểu Hồ lại là một vị thiếu niên. Ta và Hà lão đệ đã chơi cờ mấy chục năm, vẫn không bằng một đứa trẻ. Lúc ta lớn bằng tiểu Hồ bây giờ, trình độ cờ tướng của ta vẫn còn rất tệ, không bằng so với tiểu Hồ được, bởi vậy ta nói, tiểu Hồ đích thực là thiên tài hiếm thấy của giới cờ nước ta. Cậu ta tuổi trẻ tài cao, đăng lên quán quân bảo tọa, ta thật lòng khâm phục.”Những lời này đánh động vào Hà Thuận An, ông nói: “Ta đã từng nói với tiểu Hồ, ta đã được định sẵn là không có mệnh quán quân, giải đấu năm 1958, ta và Lý Nghĩa Đình đồng điểm, quy định giải đấu đã giúp được Lý Nghĩa Đình, phán cậu ta là quán quân; lần này quy định lại giúp tiểu Hồ, phán tiểu Hồ là quán quân. Ta đã chấp nhận số phận rồi. Tuy nhiên, nói thật lòng, tiểu Hồ đoạt quán quân so với ta được quán quân vui hơn. Vì sao? Trước tiên, ta cho rằng, thiếu niên nhỏ tuổi thắng được lão tướng huyền thoại, đăng lên quán quân bảo tọa, là đại kỳ tích trong lịch sử. Trong lịch sử có nhà văn thiếu niên là Vương Bột, là một trong tứ kiệt của văn đàn Đường triều, nhưng danh tiếng của cậu ta không phải thông qua giải đấu văn chương toàn quốc mà có. Thứ đến, ta từ khi quen biết tiểu Hồ ở Hoài Hải công viên trà thất của Từ Đại Khánh, ta đã cảm thấy cậu ta là kỳ tài tuyệt đỉnh, vì vậy khi thành lập đội tập huấn cờ tướng Thượng Hải, ta đã cực lực đề cử cậu ta vào đội học cờ. Sau khi huấn luyện một thời gian ngắn, cậu ta đã leo lên đỉnh cao của quán quân toàn quốc. Ta cảm thấy vui mừng thật sự. Trên báo nói, cậu ta sẽ trở thành kỳ vương của một thời đại, ta cảm thấy điều này hoàn toàn có khả năng. Đội Thượng Hải chúng ta có thể đoạt được quán quân giải đồng đội và quán quân giải cá nhân, tiểu Hồ có công lao lớn nhất.”Lưu Ích Từ tiếp lời: “Nói đến tiểu Hồ, cảm xúc của ta sâu sắc hơn Chu lão huynh và Hà lão đệ. Ta năm nay 44 tuổi, lớn hơn tiểu Hồ 29 tuổi. Cậu ta cứ gọi ta là Lưu lão sư. Nhưng mà, ta năm nay từ giải 5 tỉnh thành Hàng Châu đên giải đấu toàn quốc này đã thua cậu ta đến 3 cục. Sau khi thua cậu ta ở Hàng Châu, có người nói là do tiểu Hồ khéo thắng, lại nói có thể là do ta khinh địch. Thực ra trong lòng ta đã biết, ta thật sự nghiêm túc đối phó cậu ta. Lúc gặp cậu ta ở giải đồng đội lần này, ta muốn giành lại một cục thua cậu ta lần trước, quyết tâm phải thắng cậu ta, nhưng đi đến cuối cùng, lại thua cậu ta không hay. Lúc gặp cậu ta ở giải cá nhân, ta lại hạ quyết tâm phải trả thù. Kết quả đụng qua đụng lại, không ngờ lại thua cậu ta rồi. Điều này nói lên vấn đề gì đây? Nói lên rằng ta đã không phải là đối thủ của cậu ta rồi. Thật hổ thẹn, tuổi cờ của ta lớn hơn tuổi cờ của tiểu Hồ rất nhiều, không ngờ lại trở thành thủ hạ bại tướng của cậu ta. Tiểu Hồ là kỳ thủ thiếu niên phi thường. Cậu ta giải phóng tư tưởng, dù đối thủ là ai, cậu ta cũng hiếu chiến, giành được chiến thuật đối công tích cực. Cậu ta đi cờ vô cùng quả quyết, rất có hồn, cậu ta vốn không sợ bất cứ danh thủ nào, mà dùng toàn bộ tinh lực phát huy trình độ cao nhất của bản thân. Đây là phẩm chất vô cùng cao quý. Cậu ta tuy xưng ta là lão sư, ta vẫn cảm thấy cậu ta có rất nhiều phương diện đáng để ta học hỏi, đặc biệt là có thể phát huy toàn bộ lúc lâm trận, là điều mà rất nhiều kỳ thủ chúng ta cũng không bằng cậu ta. Còn có một điều, cậu ta vẫn giữ được tâm lý bình thường, thắng không kiêu, bại không nản. Đây cũng là phẩm chất đáng quý của cậu ta. Sau khi cậu ta thắng được ta hai lần, lúc đấu với ta thêm lần thứ ba, cậu ta vẫn vô cùng tôn kính đối với ta, vô cùng nghiêm túc tỉ mỉ, không kiêu không vội, cẩn thận từng bước. Còn các kỳ thủ thiếu niên sau khi thắng, thường là sẽ xuất hiện tư tưởng khinh địch. Từ các phẩm chất đáng quý của cậu ta, cậu ta đích thực có thể trở thành kỳ vương của một thời đại.”Tạ Thiếu Nhiên sau khi nghe được ba vị lão kỳ hữu khen ngợi, tâm trạng cũng kích động theo. Cậu ta nói: “Dương Quan Lân sau khi trở thành quán quân toàn quốc năm 1956, đã liên tục đoạt được 3 lần. Năm 1958 bảo tọa của ông ta đã bị Lý Nghĩa Đình đoạt đi, năm 1959 ông ta lại giành được bảo tọa từ trong tay Lý Nghĩa Đình. Lần này, tiểu Hồ đoạt được bảo tọa từ ông ta, ta thấy sau này sẽ không còn có thể giành lại được nữa rồi. Ta nói như vậy là có cơ sở. Thứ nhất, tiểu Hồ nhỏ hơn Dương Quan Lân 20 tuổi, hiện giờ cờ của tiểu Hồ đã ngang ngửa với Dương Quan Lân, hoặc cũng có thể cao hơn chút đỉnh. Tuy nhiên, tiểu Hồ giống như mặt trời lúc 7, 8 giờ vậy, còn Dương Quan Lân đã là mặt trời lúc hoàng hôn rồi. Cờ của tiểu Hồ nhất định sẽ càng ngày càng tiến bộ, còn cờ của Dương Quan Lân có thể duy trì được trình độ hiện tại đã là tốt rồi. Một người trình độ đang lên nhanh, còn một người trình độ chỉ có thể duy trì trạng thái thậm chí còn có khả năng tệ hơn do tuổi già. Hai trình độ này đương nhiên sẽ rất cách biệt.”Nhận định giống nhau của các lão kỳ thủ là: sau này thời gian còn dài, tiểu Hồ sẽ liên tiếp quán quân mà không ai có khả năng kéo cậu ta xuống từ quán quân bảo tọa.Đồng chí của ủy ban thể thao quốc gia trong lễ bế mạc nói: “Tin tức lớn nhất trong giải đấu cờ tướng năm nay, cũng là chủ đề nóng bỏng nhất, đó là kỳ thủ thiếu niên Thượng Hải Hồ Vinh Hoa giành được quán quân cờ tướng toàn quốc. Cậu ta năm nay chỉ có 15 tuổi, còn là đội viên thiếu niên, không ngờ lại có thể đánh bại được từng người một trong các lão kỳ thủ nổi tiếng, khiến bảo tọa của đệ nhất quốc thủ Dương Quan Lân được mệnh danh là ‘Dương vô địch’ phải nhường cho cậu ta. Điều này không có tiền lệ trong lịch sử cờ tướng nước ta, tiểu Hồ hoàn toàn trưởng thành trong tân Trung Quốc. Cậu ta là quốc thủ đời thứ nhất của tân Trung Quốc. Chính phủ cộng hòa cực lực kêu gọi triển khai mọi loại hình thể dục thể thao, trong đó bao gồm cả cờ tướng, hy vọng trong khoảng thời gian ngắn có thể đẩy mạnh mọi loại hình thể dục thể thao lên một bước, bồi dưỡng được nhân tài ưu tú của mọi loại hình vận động, để tiện cho việc giành vinh quang cho Trung Quốc trong thể thao quốc tế. Tiểu Hồ sẽ là một đại diện kiệt xuất trong các nhân tài ưu tú của thể thao. Chúng ta kỳ vọng các loại hình vận động khác, đặc biệt là hạng mục cờ tương tự như cờ vây và cờ tướng quốc tế, cũng có thể bồi dưỡng được nhân tài thể thao thiếu niên ưu tú như tiểu Hồ như vậy.”Cuối cùng là phó tổng Trần Nghệ phát thưởng cho người chiến thắng. Lúc người chủ trì lễ bế mạc gọi đến tiểu Hồ lên đài để lĩnh thưởng, khán giả cho một tràng vỗ tay như sấm sét mùa xuân, biểu lộ sự chúc tụng đối với vị quán quân thiếu niên này.Tiểu Hồ trong tiếng vỗ tay mang trong mình bộ trang phục sạch sẽ chỉnh tề, đeo khăn quàng đỏ chạy lên bục. Cậu chạy đến trước Trần tổng, phát lên tiếng “Trần bá ba” thân thiết, và hành lễ chào tay của đội viên thiếu niên tiền phong. Vì thân hình nhỏ bé của cậu, Trần tổng không thể không cúi mình đem huy chương vàng phát sáng đeo lên cổ cậu ta. Đôi tay nhỏ của tiểu Hồ nắm chặt lấy đôi tay lớn của Trần tổng, tâm trạng vô cùng kích động, Trần tổng mỉm cười nhân từ, nói với cậu: “Cậu mới nhỏ tuổi đã trở thành quán quân toàn quốc, đáng được xưng là thiếu niên xuất anh hùng đấy! Tuy nhiên, không thể vì đạt được quán quân mà kiêu căng tự mãn, phải biết, một khi kiêu căng tự mãn, thì sẽ không thể tiếp tục nỗ lực, tiếp tục nâng cao. Như vậy sẽ từ từ lạc hậu. Lần sau thi đấu, quán quân của cậu sẽ không thể giữ lại được nữa . Cờ tướng, cờ vây cũng đều là tuyệt kỹ của văn hóa dân tộc nước ta. Tuy nhiên, từ khi Trung Quốc trở thành nửa phong kiến nửa thuộc địa, kỳ đàn tục hậu thiên trượng.Trong Trung Quốc cũ rất nhiều kỳ thủ ưu tú vì mưu sinh, không thể yên tâm nghiên cứu kỳ nghệ, trình độ không dễ nâng cao. Hiện giờ tân Trung Quốc chúng ta cần rất nhiều kỳ thủ thiếu niên ưu tú giống như cậu như vậy, nhằm đẩy mạnh sự phát triển và nâng cao kỳ nghệ, hy vọng cậu hãy nỗ lực liên tục, khiến kỳ nghệ xuất sắc hơn nữa, nâng trình độ lên đến cảnh giới trước kia chưa từng có được. Cậu có thể làm được không?”
Tiểu Hồ biết Trần tổng từng là thủ trưởng Thượng Hải, luôn luôn quan tâm đến sự phát triển kỳ nghệ, bởi vậy cảm thấy lời của ông vô cùng thân mật. Cậu vẫn mang tậm trạng kính ngưỡng, cảm động nhìn vào Trần tổng, đáp: “Trần bá bá, cháu nhất định nghe theo lời người, sau này càng khiêm tốn học hỏi, tiếp tục nỗ lực, không phụ lòng kỳ vọng của Trần bá bá.”

– Còn tiếp –

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo