Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Hồi 24: Lãnh Đạo, Thầy Trò, Ba Mẹ Đều Vui

TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: willyphanvy

Từ ngày khai mạc thế vận hội, ba của tiểu Hồ mỗi ngày đều mở radio để nghe tin về giải đấu toàn quốc, còn nhờ con gái mỗi ngày mua tờ báo buổi tối về xem. Tâm trạng mong con mình xuất chúng vô cùng khẩn trương. Ông nghĩ: con mình liệu có thể như nó nói, trong lúc thi đấu phát huy toàn bộ, thực tế có được như vậy không? Vậy thì chỉ có thể xem thành tích thi đấu của nó thôi. Một ngày buổi sáng, ông biết giải đấu cờ tướng toàn quốc sắp kết thúc rồi, trong lòng thấp thỏm không yên, không biết tiểu Hồ giành được thứ hạng nào, nếu có thể lọt vào top 3 thì tốt lắm rồi; nếu không may không lọt được vào top 3, có thể tiến vào top 6 cũng không tệ. Rốt cuộc nó cũng chỉ là đứa trẻ, lại là lần đầu tham gia giải đấu toàn quốc. Ông vội vàng mở radio nghe ngóng tin tức, đột nhiên nghe tiếng nữ phát thanh viên phấn khích nói: “Thiếu niên Hồ Vinh Hoa 15 tuổi thành phố Thượng Hải, với thành tích xuất sắc đã đoạt được quán quân giải đấu cờ tướng toàn quốc lần này.” Ông nhất thời không kiềm chế được đã vỗ tay la lên: “Tốt lắm, Vinh Hoa của chúng ta đã đạt được quán quân toàn quốc rồi!”
Mẹ và chị cùng chạy đến trước mặt ba tiểu Hồ, cùng vỗ tay theo, vui ngất ngây.
“Em trai thật là giỏi!” Chị cậu vừa vỗ tay vừa nói.
“Con mình đã đạt được danh vọng rồi!” Trên mặt ba cậu bộc lộ sự hài lòng không gì sánh nổi.
“Quá tốt rồi, con ta thật tài giỏi!” Mẹ cậu biểu hiện sự xúc động trước giờ chưa từng có.
Ba cậu nói: “Vinh Hoa có được ngày hôm nay, là nhờ sự giúp đỡ của Từ Đại Khánh, Bác Ngạc Định, chúng ta hãy cảm ơn hai vị lão sư này. Đợi Vinh Hoa từ Bắc Kinh trở về, chúng ta mời họ đến, tiếp đãi thật tốt.”
“Nói đúng lắm. Còn có Đậu lão sư nữa, mời ổng cùng đến.” Mẹ tiểu Hồ vô cùng tán đồng.
Hôm nay, sau khi Từ Đại Khánh biết được tiểu Hồ trở thành quán quân toàn quốc, cũng phấn khởi vô cùng. Ông nghĩ lại học trò của mình có thể trong thời gian ngắn đã giành được quán quân toàn quốc, cảm thấy bản thân dành tâm huyết cho tiểu Hồ là rất đáng. Ông chế ngự không được tâm tình kích động của mình, vui mừng chạy đến nhà tiểu Hồ. Ông mới vừa vào cửa đã nhiệt tình nói với ba của tiểu Hồ: “Lão Hồ à, Vinh Hoa đã được quán quân rồi, ta nhiệt liệt chúc mừng cậu!” Nói rồi ông đưa tay đến, bắt tay với lão Hồ đang ngồi trên ghế.
Lão Hồ nói: “Tiểu Hồ có được hôm nay, đều nhờ sự giúp đỡ của lão sư. Chúng tôi phải cảm ơn lão sư thật tốt mới được!”
“Đâu có, đâu có, ta cũng chỉ là nâng đỡ cậu ta, chủ yếu vẫn là sự nỗ lực của bản thân tiểu Hồ.” Từ Đại Khánh nói khiêm tốn. “Muốn giành quán quân trong giải đấu toàn quốc thật không dễ dàng. Rất nhiều lão kỳ thủ, đấu cờ cả đời, một lần quán quân cũng không có. Các cao thủ như Hà Thuận An, Chu Kiếm Thu, cũng chưa lấy được quán quân. Trong lần thi đấu này Hà Thuận An và tiểu Hồ có điểm số ngang nhau, nhưng điểm phụ của tiểu Hồ cao hơn, Hà Thuận An vẫn không lấy được quán quân. Có thể thấy, tiểu Hồ lần đầu tham gia giải đấu toàn quốc mà giành được quán quân là rất giỏi. Đi thi trạng nguyên chỉ cần một lần đạt được thì cả đời người cũng hưởng thụ được quyền lợi của trạng nguyên. Nhưng quán quân toàn quốc chỉ có thể duy trì một năm, đến năm sau tham gia giải đấu từ đầu, không chừng quán quân sẽ bị người khác giành mất. Bởi vậy, tranh đoạt quán quân khó hơn thi trạng nguyên nhiều rồi.”
“Đúng vậy. Cậu cho rằng tiểu Hồ có thể liên tiếp bảo vệ được ngôi quán quân không?” Lão Hồ thành thật hỏi.
Từ Đại Khánh suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Hồ chỉ mới là thiếu niên, cờ của cậu đã tốt. Ta dự đoán, trong một thời gian tương đối dài, không ai có thể vượt qua cậu ta. Trong các lão kỳ thủ, hầu hết các đỉnh đỉnh cao thủ đều đã đấu với tiểu Hồ, họ hiện giờ đã không cự nổi tiểu Hồ. Trong khi cờ của họ không thể tốt hơn được nữa, sau này chắc chắn càng không cự nổi tiểu Hồ. Một số kỳ thủ tương đối trẻ tuổi một chút, trước mắt không thể đấu lại tiểu Hồ, nhưng tuổi tác của họ cũng cao hơn tiểu Hồ nhiều. Cờ của họ tuy có khả năng tốt hơn một chút, nhưng tiểu Hồ vì có ưu thế về tuổi tác, nhất định sẽ có thể tốt hơn họ nhiều, vì vậy các kỳ thủ tương đối trẻ tuổi cũng không vượt qua được tiểu Hồ. Trừ phi sau này cũng có kỳ thủ thiếu niên thiên tài giống tiểu Hồ xuất hiện, lúc đó tuổi tác của tiểu Hồ lớn hơn họ nhiều, khi đó mới có người tranh giành quán quân với tiểu Hồ được. Ta thấy trên báo có nói, tiểu Hồ khai sáng ‘kỷ nguyên mới’ của kỳ đàn, có người còn nói khai sáng ‘Hồ Vinh Hoa thời đại’. Ta cảm thấy, rất có lý, nó có nghĩa là tiểu Hồ sẽ bảo vệ được địa vị đệ nhất quốc thủ trong một thời gian tương đối dài trên kỳ đàn Trung Quốc.”
“Thật sao, hy vọng nó có thể được như vậy.” Lão Hồ ngạc nhiên tiếp lời. “Ta chỉ sợ nó sau khi trở thành quán quân sinh ra tự phụ, không muốn tiếp tục nỗ lực. Như vậy quán quân sẽ giữ không nổi nữa.”
“Lão đầu tử, sao ông có thể nói vậy chứ?” Mẹ tiểu Hồ lập tức bác bỏ. “Ta tin Vinh Hoa sẽ không như vậy đâu. Ta biết cá tính của nó nhất, nó là người vô cùng cầu tiến, lại là người khiêm tốn hiếu học, nó tuyệt đối không thể vì đã đạt quán quân mà không tiếp tục nỗ lực đâu. Hãy chờ xem!”
“Ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Ta cũng tin Vinh Hoa sẽ không như vậy đâu.” Lão Hồ nói ra suy nghĩ thật sự của bản thân.
Từ Đại Khánh thông qua dạy cờ, cũng rất hiểu tiểu Hồ. Ông nói: “Tiểu Hồ là đứa học trò nỗ lực nhất, kham khổ nhất, khiêm tốn lễ độ nhất, và cũng thông minh nhất. Cậu có lý tưởng để theo đuổi, có chí tiến thủ. Ta tin cậu ta sẽ không vì đoạt quán quân toàn quốc mà tự mãn, không tiếp tục nỗ lực tiến thủ, ta nghe nó nói qua, nó muốn nghiên cứu sâu hơn và toàn diện về lý luận cờ tướng và đối pháp truyền thống, khai sáng ra một số đường cờ mới. Điều này sẽ tốn rất nhiều thời gian và tinh thần. Nó có thể đạt quán quân toàn quốc, là kết quả tất nhiên của việc cậu ta nỗ lực nghiên cứu kỳ nghệ, đó không phải là mục đích của cậu. Mục đích thật sự của cậu là đem nghệ thuật cờ tướng nâng cao đến một trình độ cao hơn và vượt trội hơn.”
“Đúng rồi, đúng rồi, cậu nói rất đúng!” Lão Hồ đột nhiên nhớ lại lời tiểu Hồ từng nói trước khi tham dự giải đấu toàn quốc. “Nó từng nói với mọi người trong nhà rằng, nó đấu mỗi một ván cờ, không nghĩ gì khác, chỉ muốn giống như họa sĩ, tác gia sáng tác ra danh họa, kiệt tác, tạo ra danh cục mang tính nghệ thuật cao. Nó còn nói, chỉ có như vậy, mới có thể loại trừ mọi tư tưởng tạp niệm, phát huy toàn bộ trình độ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng đã từng nghe cậu ta nói qua, ta cũng khích lệ cậu ta làm như vậy. Chính vì vậy, cậu ta chưa từng kiêu căng tự mãn.” Từ Đại Khánh vô cùng mãn nguyện. “Chúng ta vậy là đã bàn về tinh thần đấu cờ của tiểu Hồ.”
Tiểu Hồ từ Bắc Kinh trở về Thượng Hải, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của giới cờ Thượng Hải, giới tin tức và mọi người. Các lão tướng tôn cậu là kỳ nhân kỳ tích của lịch sử cờ tướng, các tân thủ xem cậu là tấm gương để học hỏi, trở thành thần tượng tôn sùng của những người mê cờ. Chính quyền thành phố, ủy ban thành phố và kỳ xã cũng biểu dương cậu, đồng thời khuyên cậu: “Quán quân toàn quốc tuy là vinh dự cao nhất của các kỳ thủ, nhưng đối với cậu, cũng chỉ có thể nói là một bước ngoặt trong hình trình nghìn dặm. Cậu còn nhỏ tuổi, tương lai còn dài, con đường phía trước còn dài. Vì vậy, cậu phải tiếp tục nỗ lực, không thể tự mãn.”
Tiểu Hồ đáp: “Cảm ơn sự quan tâm và khích lệ của lãnh đạo. Cháu đạt được quán quân, nhận được biểu dương từ mọi phương diện, xem cháu như là thần tiên. Thực ra, cháu chỉ gặp may thôi, điểm phụ cao hơn Hà lão sư một chút. Cháu vốn cảm thấy rất nhiều ván cờ cũng không thật tốt, nếu không, thành tích của cháu đáng lẽ còn tốt hơn một chút, vì vậy cháu không thật hài lòng về mình. Vốn dĩ trong mỗi ván cờ phải bộc lộ được trình độ cao nhất của mình, giống họa sĩ, tác gia tạo ra danh họa, kiệt tác vậy, nhưng đấu được một hồi lại cẩu thả, đấu xong vô cùng hối tiếc. Rất nhiều ưu điểm của các lão sư, cháu cũng chưa học được, như Hà Thuận An lão sư lúc sát cờ vô cùng ổn định, trong công có thủ, nhưng cháu lại làm cho rắc rối. Cũng như, Dương Quan Lân lão sư lâm nguy bất loạn, thắng không kiêu, bại không nản, tu dưỡng đặc biệt tốt, ý chí đặc biệt kiên cường. Nhưng lúc cháu đang ưu thế thì có khi có chút thả lỏng, lúc thất thế lại mất kiên nhẫn. Vì vậy sau này cháu phải học hỏi ưu điểm của các lão sư, nỗ lực khắc phục khuyết điểm của bản thân. Ngoài ra, rất nhiều cổ phổ cháu chưa nghiên cứu sâu. Còn có tri thức của các phương diện khác, cháu cũng phải học hỏi gấp. Cháu cảm thấy, một người kỳ thủ không thể chỉ là đấu cờ, xem sách cờ, còn nên học hỏi kiến thức về nhiều phương diện. Vì vậy, cháu vẫn cảm thấy thời gian của cháu không đủ dùng, điều cháu phải học là quá nhiều. Ngoài ra, danh xưng quán quân này, cháu có sự nhìn nhận của bản thân, không biết có đúng không. Đó là, có được quán quân hay không, chỉ là một cách kiểm tra, một loại thể nghiệm đối với trình độ kỳ nghệ của bản thân, càng không phải là mục đích nghiên cứu kỳ nghệ. Mục đích thật sự là, có sự khai sáng đối với kỳ nghệ, có sự phát triển và nâng cao. Trần nghệ bá bá nói, cờ tướng, cờ vây đều là tuyệt kỹ và truyền thống lâu dài của văn hóa dân tộc nước ta. Hiện giờ cả nước đã giải phóng, không còn là nửa phong kiến nửa thuộc địa nữa. Chính phủ cộng hòa ra sức ủng hộ kỳ nghệ, muốn khiến tuyệt kỹ này có sự khai sáng, có sự phát triển, có sự nâng cao. Vì vậy, đối với cháu, dù là có được quán quân hay không thì chỉ mới là bước đầu của cuộc hành trình nghìn dặm.”
Lãnh đạo vô cùng hài lòng ý kiến của tiểu Hồ.
Tiểu Hồ vừa mới về đến con hẻm nhà mình là gây được sự chú ý của hàng xóm láng giềng. Họ nhờ xem báo, nghe radio, đều biết tiểu Hồ là quán quân toàn quốc rồi. Rất nhiều người đều nhiệt tình chào hỏi cậu, hoan nghênh cậu. Đặc biệt là những người mê cờ trong hẻm nhà cậu, họ đều khâm phục cậu. Họ giơ ngón cái lên vui mừng nói: “Ồ, quán quân toàn quốc của chúng ta về rồi kìa!” Chị của tiểu Hồ vui mừng chạy đến đón em trai, gọi: “Em trai về rồi!” Chị đón lấy bao da nặng từ vai cậu. Tiểu Hồ đi theo chị về nhà, một số người mê cờ theo đến nhà tiểu Hồ, họ cũng muốn nhìn huy chương vàng của quán quân toàn quốc. Chị của tiểu Hồ một lòng hy vọng em mình giành được quán quân, lấy được huy chương vàng, nhìn thấy ảnh Trần tổng phát thưởng cho tiểu Hồ trên báo, Trần tổng đeo huy chương vàng lên cổ tiểu Hồ, chị liền đem tờ báo chạy đến đưa cho ba mẹ xem. Lúc này, chị lấy tấm huy chương vàng từ bao da của em trai, rồi đeo lên cổ mình, chọc cậu nói: “Huy chương vàng này lẽ ra đã thuộc về ta, lúc nhỏ ta đánh cờ tốt hơn em ta, chỉ tiếc là sau này ta không rèn luyện thêm, nếu không ta đã có thể tranh quán quân với em ta rồi.” Một người mê cờ nói với chị tiểu Hồ: “Cậu lúc nhỏ đánh cờ tốt hơn em cậu, không đồng nghĩa việc sau này cậu cũng đánh tốt hơn cậu ta. Người mê cờ của Thượng Hải nhiều như vậy, mỗi ngày cũng đều luyện cờ, ai cũng không sánh nổi em cậu. Những người nổi tiếng sớm hơn em cậu như “lục linh đồng”, “thất linh đồng”, “thập linh đồng”, họ đều là cao thủ cờ tướng của thanh thiếu niên Thượng Hải, ngay cả tư cách tham gia giải đấu toàn quốc còn không có. Ngoài ra, những người tham gia giải đấu toàn quốc đều là quốc thủ nổi danh, cũng đều không giành được quán quân. Ngay cả đệ nhất quốc thủ Dương Quan Lân cũng thua em cậu, em cậu giỏi lắm đấy!”
Sau đó mọi người tranh nhau xem tấm huy chương vàng. Ba tiểu Hồ ngồi trên ghế cũng muốn xem tấm huy chương vàng, la lên: “Đem tấm huy chương vàng đây cho ta xem.”
Chị tiểu Hồ đem huy chương vàng giao cho ba. Ba xem đi xem lại rồi nói: “Thật tốt! Ta từng nói, giành được quán quân sẽ có huy chương vàng. Không như các giải đấu khác, hạng nhất chỉ được bằng khen.”
Chị tiểu Hồ chỉ lên bằng khen treo trên tường nói: “Bằng khen cũng rất tốt. Chúng ta cũng treo huy chương vàng lên nhé, chỉ tiếc hiện giờ chỉ có một tấm huy chương vàng. Sau này Vinh Hoa mỗi lần giành được huy chương vàng giải toàn quốc sẽ treo đến chói sáng luôn. Vậy thì tốt thật!” Lập tức lại hỏi tiểu Hồ: “Em trai, em có chắc mỗi lần đều được quán quân không?”
Tiểu Hồ đáp: “Chi, sao chị lại hỏi em như thế. Trước giải đấu toàn quốc lần này chị hỏi qua em có chắc giành được quán quân không, bây giờ em giành được quán quân, chị lại hỏi em có khả năng mỗi lần cũng đều giành được quán quân không. Em đã nói rồi, giải đấu toàn quốc, ai cũng không thể nói nhất định giành được quán quân. Quán quân dễ giành được lắm sao? Em vẫn là câu nói đó, phải xem lúc lâm trận phát huy thế nào, nếu phát huy được thì có thể giành quán quân.”
Lúc này, Từ Đại Khánh đã đến. Tiểu Hồ lập tức gọi thân mật: “Từ lão sư, chào thầy! Cháu cũng định tìm thầy đây.”
Ba tiểu Hồ cũng nhiệt tình nói: “Từ lão sư, mời ngồi!”
Từ Đại Khánh nói: “Ban nãy ta nghe tiểu Hồ nói nếu phát huy tốt, thì sẽ giành được quán quân, có phải là nói về giải đấu này không?”
Tiểu Hồ nói: “Hồi nãy chị cháu hỏi cháu, có thể lần nào cũng quán quân giải đấu toàn quốc được không. Cháu đang giải thích cho chị ấy.”
Từ Đại Khánh ngồi xuống nói: “Theo như ta thấy, tiểu Hồ chỉ cần phát huy tốt, liên tục nhiều lần giành quán quân là hoàn toàn có khả năng. Ngoài lý do này ra, lần trước ta đã nói với lão Hồ rồi.”
Ba của tiểu Hồ nói: “Đúng vậy, Từ lão sư nói rất có lý.”
Từ Đại Khánh nói: “Ta hôm nay đến là muốn mời tiểu Hồ đến lớp cờ thiếu niên của chúng tôi nói về tình hình của cháu trong giải đấu toàn quốc lần này, vì các đứa trẻ nghe nói tiểu Hồ giành được quán quân toàn quốc cũng rất kính phục cậu ta, một mực mời tiểu Hồ đến trò chuyện. Tiểu Hồ, cậu có rãnh không?”
Tiểu Hồ nghĩ thầm, khoan nói Từ lão sư trước kia đã giúp đỡ rất nhiều cho bản thân, dù là bạn thông thường, cũng nên đi, liền nói: “Từ lão sư, không có vấn đề, hiện giờ có thể đi. Nhưng, Từ lão sư đã đến rồi, thì hãy ăn cơm ở đây rồi hãy đi. Cháu có mang về từ Bắc Kinh một số đặc sản của Bắc Kinh, trong đó có toàn tụ đức vịt quay. Cháu biết Từ lão sư thích uống rượu, nên cũng đem về hai chai rượu Mao Đài. Cháu vốn muốn đem đến chỗ thầy, đúng lúc thầy đến đây.”
Từ Đại Khánh thường đến nhà tiểu Hồ, sớm trở thành bạn tri kỷ của lão Hồ, nói về bất cứ điều gì, giống như là anh em vậy. Ông nói: “Vậy ta sẽ không khách sáo đâu!”
Ba tiểu Hồ nói: “Vậy là tốt rồi. Từ lão sư, ta xem cậu là anh em ruột vậy.” Lập tức dặn chị tiểu Hồ gọi cả chú đến đây.
Hôm nay là chủ nhật, chú tiểu Hồ ở trong nhà, rất nhanh đã đến đây. Mẹ tiểu Hồ cũng đã mua cải về đây. Thấy tiểu Hồ đã về, Từ lão sư cũng đã đến, trong lòng có sự vui mừng. Mẹ tiểu Hồ nói với tiểu Hồ: “Con lần đầu tham gia giải đấu toàn quốc đã giành được quán quân, mẹ vui mừng đến nỗi ban đêm nằm mơ cũng cười nữa. Đây đều đến từ sự giúp đỡ của Từ lão sư, con phải cảm ơn Từ lão sư mới được.”
“Đúng vậy, đúng vậy, mẹ mau đi nấu cơm thôi, Từ lão sư ăn cơm tại nhà mình. Sau bữa cơm con còn phải theo Từ lão sư đến lớp cờ thiếu niên đây.”
Mẹ tiểu Hồ liền vào nhà bếp nấu cơm. Chú tiểu Hồ bàn luận về tình hình giải đấu với khách và tiểu Hồ.
Mẹ tiểu Hồ đã làm một bữa ăn rất phong phú tiếp đãi Từ Đại Khánh.
Sau bữa cơm, tiểu Hồ theo Từ Đại Khánh đến lớp cờ thiếu niên. Các kỳ thủ thiếu niên nhi đồng sớm đã đến lớp. Họ đều nhận ra tiểu Hồ. Từ Đại Khánh và tiểu Hồ vừa mới tiến vào lớp học, họ liền nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh. Từ Đại Khánh chỉ vào tiểu Hồ nói: “Không cần ta giới thiệu, mọi người cũng đã biết, đây là quán quân toàn quốc Hồ Vinh Hoa vừa mới từ Bắc Kinh về đây. Bây giờ ta đã mời cậu ta đến, liên quan đến tình hình giải đấu, trên báo cũng đã nói, mọi người cũng đã biết rồi. Mọi người có muốn mời tiểu Hồ nói về thể nghiệm và thu hoạch của cậu khi tham gia giải đấu lần này không?”
“Được ạ…” Các học trò đều đồng thanh nói.
Từ Đại Khánh đi qua một cái ghế, kêu tiểu Hồ ngồi xuống nói chuyện, đích thân rót một ly nước đặt lên bục cho cậu. Tiểu Hồ nói không cần ngồi, liền đi lên trước bục. Giống như mọi khi nói chuyện, cậu thoải mái nói: “Chào các bạn. Luận tuổi tác, ta năm nay cũng chỉ có 15 tuổi, lớn hơn các bạn không bao nhiêu. Ta cũng là học trò của Từ lão sư. Vì vậy, chúng ta đều là sư huynh đệ.”
Các học sinh vui mừng vỗ tay.
Tiểu Hồ nói tiếp: “Ta lần này tham gia giải đấu toàn quốc có thể giành được quán quân, là nhờ sự giúp đỡ của Từ lão sư. Vì vậy ta rất cảm kích Từ lão sư.”
Từ Đại Khánh lập tức chen ngang: “Ta có tác dụng nâng đỡ thôi. Bản thân tiểu Hồ vô cùng kham khổ nỗ lực, tiến bộ vượt bậc. Cậu ta lần này có thể trở thành quán quân toàn quốc, là kết quả nỗ lực của bản thân cậu ta. Vì vậy, các bạn nếu muốn trở thành quốc thủ giống như tiểu Hồ, cũng phải nỗ lực, chỉ nhờ kiến thức cơ bản do ta truyền thụ là không đủ. Các bạn học sinh, mọi người nói có đúng không?”
“Đúng ạ…” Các kỳ thủ thiếu niên đồng thanh phụ họa.
Tiểu Hồ nói tiếp: “Nói về thể nghiệm và thu hoạch trong giải đấu lần này, là rất nhiều. Nhưng ta cảm thấy chủ yếu nhất là có vài điểm: Thứ nhất, học cờ phải có tinh thần bất khuất, không sợ thua cờ. Đương nhiên, không phải là xem nhẹ việc thua cờ, mặc kệ nó, không đau lòng. Nên đau lòng, phải học được bài học từ trong đau lòng, từ đó rèn luyện thêm. Như ta đây, lúc ta mới vào đội tập huấn, khi thi đấu huấn luyện, 4 người đấu vòng tròn, ta, còn có Hà Thuận An lão sư, Từ Thiên Lợi và Trần Kỳ, mỗi người đều đấu với 3 người còn lại 10 ván cờ, tổng cộng là 30 ván một vòng. Hà lão sư là á quân giải đấu toàn quốc năm 1958, Từ Thiên Lợi xếp hạng 6 giải đấu toàn quốc các năm 1957 và 1958, cũng thuộc loại quốc thủ. Danh tiếng của Trần Kỳ tuy sánh không bằng Hà lão sư và Từ Thiên Lợi, nhưng cũng là cao thủ thanh niên hàng đầu của Thượng Hải kỳ đàn. Ta đấu với 3 vị cao thủ này, đích thực là rất khó khăn. Vòng đấu thứ nhất 30 ván cờ tuần hoàn, huấn luyện viên Đồ Cảnh Minh lão sư phụ tránh ghi thành tích thi đấu, đã vẽ lên 30 ‘trứng vịt’ cho ta trong bảng điểm”.
Các học sinh nhịn không được cười òa lên.
Tiểu Hồ nói: “Các bạn đừng cười, 30 ‘trứng vịt’ này chưa phải là nhiều đâu, sau này còn có nữa! Liên tục mấy tháng đấu liên hoàn, Đồ Cảnh Minh lão sư đã vẽ cho ta hơn trăm ‘trứng vịt’. Mọi người nói đùa với ta, số ‘trứng vịt’ này đủ để ta mở cửa hàng trứng đấy.”
Các học sinh cũng đồng thanh cười lớn.
Tiểu Hồ nói tiếp: “Đây thật sự là nỗi nhục lớn. Hơn trăm ‘trứng vịt’ không những không khiến ta nản lòng, ngược lại trở thành thuốc bổ cho ta luyện cờ. Ta tự thề với mình rằng, ta nhất định phải rửa nỗi nhục này. Thế là ta nghiêm túc lật lại ván cờ nghiên cứu nguyên nhân thua cờ, đồng thời học hỏi đối cục của cao thủ và cổ phổ. Chủ nhật mọi người nghỉ ngơi, ta không nghỉ ngơi. Rốt cuộc, có một ngày ta cầm hòa được Hà Thuận An lão sư, phá được kỷ lục ‘trứng vịt’. Lúc này ta cảm thấy đặc biệt vui mừng, giống như là trời đặc biệt cao đặc biệt xanh đặc biệt đẹp. Từ đó về sau, ta càng lúc càng thắng nhiều hơn trong nội bộ thi đấu huấn luyện. Ta năm nay thắng được Hà Thuận An lão sư trong giải đấu cờ tướng thành phố Thượng Hải, được hạng 2. Sau đó đạt hạng nhất trong giải 5 tỉnh thành Hàng Châu, đã thắng được ‘đông bắc hổ’ Vương Gia Lương và ‘Lưu tiên nhân’ Lưu Ích Từ. Sau đó đi Quảng Châu tham gia giải biểu diễn, thắng được lão tướng Quảng Châu Chu Đức Nguyên và kỳ thủ thanh niên ưu tú Lý Liên Anh, cuối cùng đấu 4 ván cờ với quán quân toàn quốc Dương Quan Lân, là 1 thắng 2 thua 1 hòa. Trong giải đấu toàn quốc lần này, ta cũng thắng được Lưu Ích Từ, Vương Gia Lương, đồng thời thắng luôn Dương Quan Lân, rốt cuộc giành được quán quân toàn quốc. Tại sao ta phải nói những điều này, đó là muốn giải thích không được sợ thua, phải học được bài học từ trong cái thua, nỗ lực phấn đấu. Có câu ‘thất bại là mẹ thành công’, chính là ý này. Các bạn đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu rồi, chúng ta phải học hỏi ở anh!” các kỳ thủ thiếu niên rất xúc động.
Tiểu Hồ nói: “Hiện giờ ta nói điều thứ 2, đó là trong thi đấu không được dùng mãi một lối đi, phải căn cứ tình trạng thực chiến, nghiên cứu ra lối đi mới, đối với một số hạ pháp và luận điểm trong cổ phổ, cũng phải từ góc độ nghiên cứu mà xem, không được học vẹt, phải nghiên cứu đâu là đúng, đâu là không đúng. Ví dụ ‘Quất trung bí’ và ‘Mai hoa phổ’ là hai tác phẩm kinh điển rất có tiếng, bố cục thường dùng bây giờ là ‘đương đầu Pháo’, ‘bình phong Mã’ cũng từ trong hai sách này mà ra. Nhưng, tính hạn chế và tính phiến diện của hai quyển kỳ phổ là tương đối lớn, ‘Quất trung bí’ phóng đại sức mạnh của đương đầu Pháo, giống như là bất khả chiến bại, là tất thắng. ‘Mai hoa phổ’ lại biện hộ cho bình phong Mã tốt như thế nào. Trong hai cuốn sách này, còn nói ‘quá cung Pháo’ không tốt ra sao, đối phương chỉ cần dùng ‘tả trung Pháo’ là có thể đánh bại ‘quá cung Pháo’. Vì vậy, rất nhiều người cũng không dám dùng ‘quá cung Pháo’. Ta dò xét tỉ mỉ hạ pháp của ‘quá cung Pháo’, cho rằng không phải là ‘quá cung Pháo’ không bằng ‘đương đầu Pháo’, mà là đường tấn công và cách phòng thủ của ‘quá cung Pháo’ không thật tốt, chỉ cần thay đổi đường tấn công và cách phòng thủ của ‘quá cung Pháo’ một chút, hóa bất lợi thành có lợi, tận dụng sở trường của nó, tránh đi sở đoản của nó, ‘quá cung Pháo’ sẽ có thể phát huy được uy lợi cực lớn. Lần này lúc ta đấu với Lưu Ích Từ trong giải đấu toàn quốc, đã dùng ‘quá cung Pháo’ đối phó với ‘tiên nhân chỉ lộ’ của người. Ta cẩn thận xem xét các ván cờ trước đây của Lưu lão sư, phát hiện người dùng khai cục ‘tiên nhân chỉ lộ’, chưa từng gặp qua ‘quá cung Pháo’. Ta nghĩ người nhất định không rành hạ pháp đối phó với ‘quá cung Pháo’. Quả nhiên, người đã chịu thiệt ngay trong khai cục. Ta chỉ dùng hai tiếng đồng hồ là đánh bại được người. Còn nữa, ván cờ ta đấu với Dương Quan Lân lão sư, cũng thay đổi hạ pháp thường dùng. Ta biết người rất rành thế trận tuần hà Pháo, nên đã lên trước Tốt lộ 7, khống chế Pháo của người, không để người bày ra hình thế tuần hà Pháo. Sau đó dám khí Pháo xuất Xe, nhờ vậy mà giành được chủ động và ưu thế, cho đến thắng lợi cuối cùng. Điều thể nghiệm thứ 3 của ta là, lúc lâm trận có phát huy được toàn bộ hay không, là yếu tố quyết định thắng thua, như vậy, làm sao mới có thể phát huy toàn bộ? Phàm là các tư tưởng tạp niệm khinh địch, sơ ý, muốn thắng sợ thua, sợ đối thủ, hấp tấp vội vàng… cũng đều cản trở việc phát huy toàn bộ. Lúc đối cục, nhất định phải bỏ đi tất cả tư tưởng tạp niệm, phải dồn tâm tư đấu tốt ván cờ, cẩn thận dò xét mỗi ứng pháp tốt nhất của một bước đi, bình tĩnh từ đầu đến cuối, không kiêu không vội, duy trì trạng thái thông thường. Lần này trong giải đấu toàn quốc, lẽ ra thành tích của ta đã có thể tốt hơn nữa, chỉ vì ta có vài cục cờ phát huy không được tốt, trung cục suy nghĩ không chu đáo, sơ ý, cuối cùng ván đấu lẽ ra thắng thành ra thua, hoặc trở thành hòa. Ví dụ cục ta đấu với Tứ Xuyên Trần Tân Toàn, ta trung cục hình thế vô cùng tốt, người xung quanh cũng cho rằng ta tất thắng. Tiếc rằng ta nhất thời sơ suất, đi sai 2 bước đi, lại ra thua. Lúc đó bài học cho ta là quá lớn. Đây là vấn đề về ý chí chiến thuật và kỳ phong. Được rồi, ta nói trước nhiêu đây thôi, để xem mọi người có còn có câu hỏi gì không.”
Các tiểu kỳ thủ lần lượt đề ra một số câu hỏi.
Hỏi: “Trước vài ngày giải đấu toàn quốc có phải anh tranh thủ thời gian luyện cờ đánh phổ không:”
Đáp: “Ngay cả quân cờ ta còn không đụng, chỉ thích xem tiểu thuyết.”
Hỏi: “Trước giải đấu có phải anh tiến hành rèn luyện để đối phó với một số đối thủ?”
Đáp: “Ta chủ trương luyện tốt công lực cơ bản, từ cơ sở này, lúc thi đấu tùy cơ ứng biến, phát huy sở trường của bản thân, đương nhiên cũng phải hiểu được đặc điểm của đối thủ.”
Hỏi: “Đến khi chính thức thi đấu, tinh thần có chút khẩn trương, vì sao lại như vậy?”
Đáp: “Đó là do tư tưởng muốn thắng sợ thua gây ra. Như vậy sẽ không thể phát huy toàn bộ. Trên đây ta đã nói rồi. Để khắc phục loại tư tưởng này, thì phải không suy nghĩ chuyện thắng thua, mà phải tập trung tư tưởng làm sao đấu tốt ván cờ này, suy nghĩ cẩn thận mỗi một bước cờ khiến nó phát huy hiệu quả lớn nhất, trở thành ứng pháp cao nhất, giống như khắc lên một tác phẩm nghệ thuật vậy, bộc lộ trình độ cao nhất của bạn.”
Cuối cùng, Từ Đại Khánh kiến nghị bày ra ván cờ đấu với Dương Quan Lân giảng giải cho mọi người. Tiểu Hồ liền dùng bàn cờ lớn giảng giải cụ thể, nhận được sự đồng thuận của các học sinh.

– Còn tiếp –

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo