Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Hồi 13: Trước khi kỳ xã chuẩn bị hạ lệnh triệu tập


Không bao lâu sau cuộc gặp mặt ở công viên Hoài Hải, uỷ ban thể dục thể thao Thượng Hải đưa ra một công văn, nói rõ để chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao toàn quốc lần thứ nhất, uỷ ban phải thành lập đội tập huấn chuyên nghiệp ở mọi môn, trong đó có đội tập huấn các môn cờ. Có 3 môn cờ là cờ tướng, cờ vây, và cờ vua. Uỷ ban Thượng Hải để thống nhất lãnh đạo đã thành lập kỳ xã. Trong kỳ xã có đội tập huấn của 3 môn cờ. Vậy thì làm sao để thu hút các đội viên? Việc này giao cho xã trưởng Dương Minh của kỳ xã. Người đầu tiên ông ta nghĩ đến là Chu Kiếm Thu và Hà Thuận An. Những năm đầu 50, danh thủ và thực lực của giới cờ Thượng Hải có sự chuyển biến lớn. Trước tiên là “Kỳ vương 7 tỉnh” Chu Đức Dụ qua đời. Một trong “Dương Châu tam kiếm khách” là Đậu Quốc Trụ ở tuổi 60 sức cờ đã giảm, kỳ đàn Tổng tư lệnh Tạ Hiệp Tốn đã ở tuổi cổ lai hy; chỉ còn Chu Kiếm Thu, Hà Thuận An, Đồ Cảnh Minh đang ở vào độ tuổi sung sức. Chu Kiếm Thu tuy nguyên quán ở Dương Châu, từng là một trong “Dương Châu tam kiếm khách”, lại là vị trẻ tuổi nhất của “Dương Châu tam kiếm khách”, nhưng sau này đã lên Thượng Hải định cư, sau này lại trở thành một trong “Hoa Đông ngũ hổ”. Ông từng tham gia “Danh thủ tam giác đối kháng giải” của Thượng Hải Xuân Phong đắc ý trà lầu, tranh đấu với Dương Quan Lân và Lý Nghĩa Đình đến từ nơi khác, đoạt được quán quân. Hà Thuận An ở địa đạo của Thượng Hải, cũng là một trong “Hoa Đông ngũ hổ”. Ông và Chu Kiếm Thu thường hay chủ trì giải cờ tướng lôi đài ở Đại thế giới, cùng với Đồ Cảnh Minh khiêu chiến với danh thủ Kinh Tân Trương Đức Khôi, Hầu Ngọc Sơn, được xưng là “Tam hùng hội kinh sư”; năm 1956 đoạt được giải 6 cờ tướng toàn quốc, năm 1958 đoạt được Á quân giải cờ tướng toàn quốc. Đồ Cảnh Minh cũng là người Thượng Hải. Kỳ nghệ của ông nổi danh vào những năm 40-50, năm 1952 từng tứ chiến với Dương Quan Lân. Năm 1955, Đồ Cảnh Minh và Hà Thuận An hợp thành Thượng Hải liên đội, dịch phòng Quảng Châu, Vũ Hán, Bắc Kinh, hành trình vạn lý, lịch trình mấy tháng, tiến hành đối cục hai mươi mấy ván công khai với Dê Thành kỳ đàn song hùng Dương Quan Lân, Trần Tùng Thuận, Hồ Bắc Lý Nghĩa Đình, La Thiên Dương, Bắc Kinh Trương Đức Khôi, Hầu Ngọc Sơn, thành tích tổng là thắng 10 thua 6 hoà 15, đã chứng tỏ được công lực của Đồ Cảnh Minh. Mấy vị ở trên được xem là tư cách lão kỳ thủ. Dương Minh xã trưởng nghĩ rằng thành viên của đội tập huấn nên có trung niên, thanh niên và thiếu niên, đội cờ tam tổ hợp như vậy mới duy trì được người nối dõi. Lão kỳ thủ có kinh nghiệm, thanh niên sung sức, thiếu niên có tiền đồ bồi dưỡng. Lúc đó, kỳ thủ trẻ có Từ Thiên Lợi khá nhiều thành tích. Năm 1936, anh sinh ra ở Thượng Hải, 1957 tốt nghiệp học viện ngoại ngữ Thượng Hải, từ nhỏ đã đam mê cờ tướng, 15 tuổi đoạt được giải quán quân cờ tướng thanh niên do hôi thanh niên Thượng Hải tổ chức, 1956 đoạt được quán quân cờ tướng học sinh thanh niên 8 thành phố lớn, 1957, 1958 đoạt được hạng 6 giải cờ tướng toàn quốc, là người thích hợp. Vậy thì, kỳ thủ thiếu niên tuyển ai đây? Thông qua giải cờ tướng thiếu niên Thượng Hải, có thể nhận thấy trong 6 người quyết đấu, tiểu Hồ là quán quân toàn thắng. Sau đó là “Thập linh đồng” và “Thất linh đồng”. Dương Minh xã trưởng thảo luận với Hà Thuận An và Từ Thiên Lợi trước, nói với họ về việc uỷ ban chuẩn bị thành lập đội tập huấn 3 loại cờ, muốn chọn hai người làm đội viên. Hà Thuận An và Từ Thiên Lợi đều đồng ý, nguyện cống hiến vì sự phát triển và đề cao trình độ kỳ nghệ Thượng Hải. Dương Minh còn nói với họ: “Đội tập huấn chúng ta cũng nên có kỳ thủ thiếu niên. Hai anh là người trong nghề, khá hiểu biết về kỳ thủ thiếu niên trong thành phố này. Hai anh có thể đề cử mấy em thiếu niên được không?”Hà Thuận An và Từ Thiên Lợi đồng thanh nói: “Được, được.”Từ Thiên Lợi nói tiếp: “Tôi đề cử học sinh trung học Ngũ Ái Hồ Vinh Hoa, cậu ta là quán quân giải cờ tướng thiếu niên Thượng Hải, từ vòng bảng đến vòng quyết đấu đều liên thắng bất bại. Trình độ cờ của cậu ta không thiếu niên Thượng Hải nào có thể sánh bằng. Vả lại cậu ta thiên chất rất thông minh, lại chịu khiêm tốn học tập, tiến bộ rất nhanh. Mới tháng trước, tôi và lão Hà ở Hoài Hải công viên trà thất gặp được cậu ta đang cùng lão sư cậu ta Từ Đại Khánh đánh cờ. Từ Đại Khánh nhượng tiên, kết quả tiểu Hồ đã thắng, Từ Đại Khánh lại nhờ ta và lão Hà đấu cờ với cậu ta. Hai chúng tôi nhường cậu ta hai tiên, tuy thắng được cậu ta, nhưng thắng không dễ chút nào, nếu cậu ta cẩn thận một chút, thì cậu ta có thể đã thắng. Cậu ta năm nay chỉ có 13 tuổi, có được trình độ như vậy là rất tốt rồi.”Hà Thuận An cũng nói: “Tiểu Hồ thằng nhóc này, bất luận nhìn từ phương diện nào cũng rất tốt. Đầu cậu ta thông minh lanh lợi, lại vô cùng chịu khó hiếu học, cực kỳ khiêm tốn, lại rất lễ phép. Có thể nói là vị thiếu niên được mọi người yêu mến.””Rất tốt rồi, chúng ta đang cần kỳ thủ thiếu niên như vậy. Nhưng không biết cha mẹ cậu ta có đồng ý không.” Dương Minh là vị cán bộ cách mạng lão thành, lại là người đam mê kỳ nghệ, ông muốn bồi dưỡng lớp kỳ thủ ưu tú đầu tiên của Tân Trung Quốc, hơn hẳn các lão kỳ thủ của xã hội cũ.Từ Thiên Lợi nói: “Ba mẹ cậu ta chắc chắn sẽ đồng ý”.”Chưa hẳn như vậy. Tiểu Hồ mới lên trung học, nếu cha mẹ muốn cậu ta tiếp tục học, chuẩn bị sau này học đại học, thì sẽ nảy sinh mâu thuẫn với cờ, vì sau khi vào đội tập huấn sẽ trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, phải đem hết toàn bộ tinh thần vào cờ, không thể tiếp tục đi học được nữa. Trong đội cờ chỉ có thể bổ sung thêm vài bài học về văn hoá. Đội tập huấn không phải là tổ chức tạm thời. Nó có tính lâu dài. Đội viên phải ngưng công việc hiện tại của mình, kể cả hai vị. Cũng có thể nói, sau này công việc của mấy ông là ở trong đội cờ nghiên cứu kỳ nghệ, tham gia thi đấu, cống hiến đất nước. Ta muốn mời tiểu Từ đi thăm dò, nếu cha mẹ cậu ta đều đồng ý, chúng ta sẽ đưa ra quyết định.””Được, lão sư Từ Đại Khánh của tiểu Hồ khá quen với tôi. Ông nhất định biết được ý của ba mẹ tiểu Hồ. Tôi bàn với ông ấy, vì ông ta từng nói chuyện này với chúng tôi ở công viên Hoài Hải. Ông ta hy vọng tiểu Hồ có thể vào đội tập huấn, bản thân tiểu Hồ cũng muốn đi. Nếu ba mẹ tiểu Hồ không đồng ý, ông ta đã không đem chuyện này ra nói.” Từ Thiên Lợi nói.Dương Minh nói: “Tuy là như vậy, cậu cũng nên đi tìm hiểu trước, sau khi chứng thực chúng ta sẽ ra quyết định, để tránh rắc rối sau này.”Hà Thuận An cũng nói: “Nên như vậy. Tôi thì không thành vấn đề. Tôi cả đời theo đuổi cờ, trong xã hội cũ gian nan, tôi cũng không bỏ cờ; bây giờ đã giải phóng, được sự quan tâm của chính phủ cộng hoà, tôi sẽ có thể yên tâm nghiên cứu cờ. Đây là công việc lý tưởng nhất của tôi, tôi muốn trên cương vị này toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, không phụ lòng kỳ vọng của tổ chức.”Từ Thiên Lợi nói: “Tôi tuy học ngoại ngữ, chơi cờ chỉ là sở thích của tôi, nhưng tổ chức đã mời tôi tham gia, tôi cũng đồng ý, vả lại cũng vì phục vụ nhân dân. Còn về chuyện của tiểu Hồ, tôi sẽ đi tìm Từ Đại Khánh.”Vào một ngày chủ nhật, Từ Thiên Lợi đi tới Hoài Hải công viên trà thất. Từ Đại Khánh và tiểu Hồ cũng chơi mười ván cờ. Gặp được Từ Thiên Lợi, tiểu Hồ vui vẻ gọi cậu: “Chào Từ đại ca! Em đang đợi anh đến!””Vậy à, có phải muốn chơi một ván với ta, gỡ lại bàn thua lần trước?” Từ Thiên Lợi ngẫu hứng nói, cậu ta muốn tiểu Hồ sau khi gia nhập đội cờ sẽ thực sự trở thành huynh đệ của mình.”Em thì muốn học hỏi ở anh thêm một ván, thắng anh không dễ chút nào. Nhưng em muốn tranh thủ thêm cơ hội thắng anh.” Tiểu Hồ nói thật lòng.Từ Đại Khánh nghe nói giới cờ Thượng Hải đã triệu tập đội viên, nhưng không biết triệu tập ai, nghĩ là sẽ có Hà Thuận An và Từ Thiên Lợi, về phần mình, chắc là không có hy vọng, vì tuổi mình đã cao, mà kỳ nghệ còn thua xa quốc thủ, đoạn nói: “Tiểu Từ, giới cờ Thượng Hải có phải triệu tập cậu phải không?”Từ Thiên Lợi đáp: “Lệnh triệu tập thì chưa có, nhưng xã trưởng lão Dương đã nói qua với ta, muốn triệu tập ta.””Cậu có đồng ý không?””Đương nhiên đồng ý rồi.””Đội cờ này là để chuẩn bị cho kỳ Olympic sắp tới hay là mang tính lâu dài?” Từ Đại Khánh vẫn chưa hiểu được tính chất của đội cờ.”Dương xã trưởng nói nó mang tính chuyên nghiệp, vì lợi ích lâu dài. Ba môn cờ cũng như vậy, đều do kỳ xã lãnh đạo.””Có thể nói, sau khi cậu tham gia, thì không thể theo đuổi ngoại ngữ của cậu rồi!””Đương nhiên rồi, nói thực lòng, tôi thích theo cờ hơn là theo ngoại ngữ. Tôi hôm nay đến đây, là muốn tìm hiểu xem ba mẹ của tiểu Hồ có đồng ý để tiểu Hồ tham gia đội tập huấn không.”Tiểu Hồ vốn muốn hỏi Từ Thiên Lợi có đề cử cậu vào đội tập huấn không, Từ Thiên Lợi đã nói vậy, nghĩ chắc rằng đã đề cử cậu rồi, đoạn nói: “Ba mẹ em đều đồng ý cả, không thành vấn đề gì.””Cậu làm sao biết được ba mẹ cậu đều đồng ý? Lỡ họ muốn cậu tiếp tục học, sau này thi đại học thì sao.” Từ Thiên Lợi có chút không yên tâm nói. “Nói cậu biết trước, sau khi vào đội tập huấn, cậu sẽ không thể tiếp tục học lên trung học được nữa, cậu chỉ có thể chuyên tâm nghiên cứu cờ tại đội tập huấn. Cậu có đồng ý như vậy không?””Không thành vấn đề, em sớm đã nói với ba mẹ em, em đồng ý lựa chọn chơi cờ. Ba em luôn ủng hộ em chơi cờ, chỉ có mẹ em từng phản đối em chơi cờ. Nhưng hiện giờ người không phản đối nữa.” Tiểu Hồ tự tin quả quyết nói.Từ Thiên Lợi vui mừng nói: “Được, nếu được như vậy, ta yên tâm rồi. Nói thật với cậu, ta và Hà Thuận An đã đề cử cậu vào đội cờ rồi. Vì Dương xã trưởng còn lo ba mẹ cậu không đồng ý, đặc biệt kêu ta đến hỏi chuyện này.”Từ Đại Khánh nói: “Theo như ta biết, ba mẹ của tiểu Hồ rất ủng hộ tiểu Hồ chơi cờ. Nhưng vấn đề hiện tại là nếu tiểu Hồ gia nhập đội tập huấn thì không thể tiếp tục đi học nữa. Chuyện này phải đi thương lượng với ba mẹ của tiểu Hồ. Tiểu Hồ, cậu nói sao?”Tiểu Hồ nghĩ chuyện này liên quan đến cả đời cậu, không trưng cầu ý kiến của ba mẹ, sao có thể được. Đoạn gật đầu nói: “Nên nói rõ với ba mẹ cháu.”Từ Thiên Lợi nói: “Cũng được, vậy ta đợi tin tốt lành của cậu. Nếu ba mẹ của tiểu Hồ đồng ý, thì gọi cho ta, ta trực tiếp gọi đến kỳ xã.” Đoạn lập tức đưa số điện thoại cho tiểu Hồ.”Tạ tạ Từ đại ca.” Tiểu Hồ khách sáo nói.Từ Đại Khánh nói: “Tiểu Từ, hôm nay đã đến rồi, xin hãy chỉ dạy tiểu Hồ một ván vậy.””Được.” Từ Thiên Lợi sảng khoái đáp, quay sang nói với tiểu Hồ. “Lần trước cậu thua, để xem hôm nay cậu có thắng được ta không.””Thử xem vậy.” Tiểu Hồ nói liền chủ động sắp cờ lại.Từ Đại Khánh nhường chỗ của mình cho Từ Thiên Lợi ngồi. Hai người bèn đối cục.Tiểu Hồ nước đầu vẫn đi Pháo 2 bình 5, nước thứ hai đi Mã 2 tấn 3. Từ Thiên Lợi bèn nói: “Cậu vẫn đi theo cách cũ, không sợ thua nữa à?”Tiểu Hồ đáp lễ: “Hai nước đầu đi theo cách cũ, không đồng nghĩa với những nước sau cũng đi theo cách cũ. Dương Quan Lân chơi cờ, khai cục không phải cũng theo một cách sao. Nhưng ông ta có nhiều biến hoá. Đi tới sau cùng, ông ta vẫn luôn luôn thắng.””Như vậy nói. Cậu đã nghiên cứu qua các nước đi của Dương Quan Lân à, đúng không?””Không dám nói là nghiên cứu, chỉ là thử đi theo kỳ phổ của ông ta.””Tốt lắm, hôm nay ta coi thử xem cậu có thắng được ta không?”Đi tới nước thứ 7, tiểu Hồ đột nhiên biến hoá, đổi nước Pháo 5 thoái 2 thành Pháo 5 thoái 1. Đi tới nước thứ 10, đột nhiên đổi nước Pháo 9 tấn 2 thành nước Mã 7 thoái 9. Từ Thiên Lợi thấy được tiểu Hồ học được bài học lần trước, đoạn nói: “Cậu thật thông minh, đã sửa lại nước sai lần trước. Ta thì không gặp may rồi. Xem ra ta chỉ có thể cầu hoà thôi!”Sau đó thông qua đổi cờ, hình thành thế Đỏ song Sĩ Tượng song Tốt một Xe một Mã đối Đen song Sĩ Tượng song Tốt một Xe một Pháo, song phương đồng ý hoà nhau. Từ Thiên Lợi cảm động nói: “Tiểu Hồ, đúng là cậu rồi. Mấy ngày không gặp, cậu đã tiến bộ rồi. Đầu cậu lanh lợi như vậy, xem ra không lâu sau là có thể vượt qua ta rồi.””Chỉ là gặp may, khéo hoà, cũng không đáng gì cả!” Tiểu Hồ không vì thế mà tự mãn.Để nhanh chóng cho Từ Thiên Lợi một câu trả lời, sau khi Từ Thiên Lợi cáo từ, tiểu Hồ mời Từ Đại Khánh cùng về nhà mình.Hôm nay là chủ nhật, mẹ tiểu Hồ dặn trước với tiểu Hồ, sau khi chơi cờ ở công viên Hoài Hải xong thì mời Từ lão sư cùng về nhà ăn cơm tối. Từ Đại Khánh đối xử tốt với tiểu Hồ, một lòng một dạ giúp tiểu Hồ như vậy, có khi còn mời tiểu Hồ ăn cơm, ba mẹ tiểu Hồ cảm thấy ái ngại. Mời lão sư tới nhà ăn cơm, là cách đáp lễ khả thi nhất. Cả nhà tiểu Hồ rất cảm kích Từ Đại Khánh, ngay cả thúc thúc của tiểu Hồ cũng cảm động trước tấm lòng của Từ Đại Khánh. Đêm nay biết Từ Đại Khánh muốn tới đây, ông đặc biệt tới nhà tiểu Hồ tiếp khách.Tiểu Hồ dẫn Từ Đại Khánh vào nhà là vui vẻ nói: “Ba, mẹ, Từ lão sư đến rồi!””Chào Từ lão sư.” Thúc thúc của tiểu Hồ bắt tay với Từ Đại Khánh.”Chào Hồ tiên sinh.” Từ Đại Khánh sớm đã quen biết thúc thúc của tiểu Hồ.Ba của tiểu Hồ ngồi trên ghế vẫy tay chào Từ Đại Khánh: “Mời Từ lão sư ngồi.”Từ Đại Khánh ngồi lên ghế bắt tay với ba tiểu Hồ.Chị tiểu Hồ cũng thân thiết gọi “Chào Từ lão sư.””Sức khoẻ cháu có tốt hơn không?” Từ Đại Khánh thân thiết hỏi, biết là chị tiểu Hồ đang mắc bệnh phổi.”Đã bớt rồi. Còn đang uống thuốc.” Chị tiểu Hồ đáp.Mẹ tiểu Hồ từ nhà bếp đến nghênh đón Từ Đại Khánh. Lúc này Bác Ngạc Định cũng tới đây. Thế là cả nhà thân thiết chào Bác Ngạc Định. Trong phòng tràn đầy không khí náo nhiệt. Sau khi mọi người đã ngồi xuống, tiểu Hồ nói: “Ba, mẹ, con nghe nói uỷ ban thể thao Thượng Hải để chuẩn bị cho Olympic toàn quốc đã thành lập kỳ xã Thượng Hải, kỳ xã chuẩn bị thành lập ba đội cờ là cờ tướng Trung Quốc, cờ vây và cờ vua, hiện giờ đang lựa chọn kỳ thủ. Hà Thuận An lão sư và Từ Thiên Lợi đã được lựa chọn. Con cũng muốn đi. Không biết ba mẹ có đồng ý không. Con biết ba nhất định sẽ đồng ý, chỉ sợ mẹ không đồng ý. Bởi vậy, con muốn nhân dịp này có Từ lão sư, Bác lão sư và thúc thúc cùng ở đây, thương lượng vấn đề này.”Ba dựa lưng vào ghế, lộ vẻ mặt vui mừng, lập tức nói: “Thành lập đội cờ đúng là chuyện lớn. Hà lão sư và Từ Thiên Lợi được đề cử, đó là vì họ là quốc thủ, trình độ cao, con cũng muốn đi, đương nhiên rất tốt. Vấn đề là kỳ xã có cần con không. Ta thấy, cũng là nhờ Từ lão sư và Bác lão sư đi hỏi kỳ xã, nếu kỳ xã đích thực cần thiếu niên kỳ thủ, vậy thì lại mời hai vị lão sư đề cử con.”Mẹ nói tiếp: “Vấn đề không phải là con muốn đi hay không muốn đi, mà vấn đề là người ta có cần con hay không. Mẹ phản đối con chơi cờ, là sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của con. Sau này thấy việc học của con rất tốt, không bị ảnh hưởng, nên đã không phản đối nữa. Bây giờ nếu con muốn tới đội cờ chơi cờ, nếu cũng không ảnh hưởng đến việc học, mẹ không thể không đồng ý.”Tiểu Hồ nghĩ rằng ba mẹ không biết được tình hình chi tiết, nhất định phải đem tình hình nói rõ với họ, đoạn nói: “Lãnh đạo kỳ xã đã đồng ý chọn con, chỉ là muốn hỏi ba mẹ có đồng ý không. Nếu đồng ý, họ mới có thể hạ lệnh.”Ba hỏi: “Sao con biết được lãnh đạo kỳ xã đồng ý điều con đi?”Tiểu Hồ nói: “Là Từ Thiên Lợi hôm nay ở công viên Hoài Hải đích thân nói với con và Từ lão sư. Anh ta nói anh ta và Hà Thuận An lão sư đề cử con với lãnh đạo kỳ xã, lãnh đạo đã đồng ý, còn kêu anh ấy tới tìm hiểu ba mẹ có đồng ý để con đi không.””Ồ, thì ra là như vậy. Vậy tốt rồi, ba đồng ý.” Ba sảng khoái và vui mừng nói, ông cảm thấy tiểu Hồ sau khi vào kỳ xã, trình độ của con ông sẽ tiến bộ rất nhanh. Nguyên ngày cùng nghiên cứu với quốc thủ như Hà Thuận An, Từ Thiên Lợi, đương nhiên tốt hơn nhiều so với hiện giờ chơi cờ ở công viên trà thất rồi, sau này cơ hội tham gia giải toàn quốc cũng sẽ nhiều thêm. Chỉ có như vậy, tiểu Hồ sau này mới trở thành đại quốc thủ.”Được, ba đồng ý rồi.” Tiểu Hồ vỗ tay nói, “Hiện giờ xem mẹ có đồng ý hay không.”Mẹ nghĩ nhiều hơn, không đơn giản như ba, chỉ nghĩ tới việc chơi cờ. Mẹ nói: “Sau khi đến đội cờ, chỉ sợ không giống như hiện giờ chơi cờ ở công viên trà thất. Tiểu Hồ chỉ có chủ nhật mới rãnh để tới trà thất chơi cờ, những ngày khác đều phải đi học, chỉ tới tối sau khi học xong rồi mới rãnh để chơi cờ. Tôi sợ rằng ở kỳ xã chơi cờ suốt ngày, vậy thì tiểu Hồ sẽ không thể đi học được nữa. Vậy thì làm sao được? Xin hỏi Từ lão sư, Bác lão sư, mâu thuẫn này làm sao giải quyết?”Từ Đại Khánh và Bác Ngạc Định mỉm cười. Bác Ngạc Định ra hiệu cho Từ Đại Khánh nói trước. Từ Đại Khánh nói: “Đại tẩu đề ra vấn đề này là vấn đề thực tế. Tiểu Hồ không như Hà Thuận An và Từ Thiên Lợi, họ đều đã thành danh. Tiểu Hồ chỉ là học sinh trung học, còn phải đi học. Sau khi tới đội cờ, nhất định nghiên cứu cờ nguyên ngày, tiến hành huấn luyện, bởi vậy gọi là đội tập huấn, mục đích là để gia tăng huấn luyện, nhanh chóng đề cao trình độ nghệ thuật, nghênh tiếp Olympic. Như tiểu Hồ hiện tại, chỉ là chủ nhật chơi vài ván, thì không thể nhanh chóng tiến bộ. Vì vậy, sau khi đến được đội cờ chỉ sợ rằng không thể tiếp tục học lên trung học nữa. Người làm cha làm mẹ rất đáng suy ngẫm về điều này, tiểu Hồ cũng đáng phải suy ngẫm.”Mẹ tiểu Hồ nói: “Đội tập huấn này có phải chỉ để tạm thời nghênh tiếp Olympic sắp tới, đến khi Olympic kết thúc là hoàn thành nhiệm vụ, phải giải tán không? Nếu là như vậy, tiểu Hồ bỏ qua một khoảng thời gian học tập, sau đó học tiếp trung học sẽ theo không kịp lớp nữa!”Bác Ngạc Định chuyên môn tổ chức các hoạt động cờ, ông hiểu được tính chất của đội tập huấn. Ngay từ đầu ông nhận thấy tiểu Hồ là kỳ tài, nên quyết tâm bồi dưỡng cậu thành kỳ thủ xuất chúng. Ông giới thiệu tiểu Hồ học cờ với Từ Đại Khánh, đều đến từ mục đích này. Hiện giờ thành lập đội cờ thành phố, nếu tiểu Hồ có thể nhập đội, thì đó là điều lý tưởng nhất. Đoạn ông nói: “Đại tẩu đề ra vấn đề này là đúng. Chuyện này quan hệ đến cả đời tiểu Hồ, đáng phải suy nghĩ chu đáo. Theo như ta biết, đội tập huấn này không phải mang tính tạm thời, mà là mang tính lâu dài, tiểu Hồ tham gia vào đội tập huấn thì sẽ trở thành nhân viên của kỳ xã, chuyên môn nghiên cứu kỳ nghệ, nói cách khác, chơi cờ trở thành nghề của tiểu Hồ, cậu đương nhiên không thể học tiếp trung học được rồi. Nếu đại tẩu, đại bá không muốn để tiểu Hồ làm kỳ thủ, mà muốn cậu tiếp tục đi học, sau này muốn thi đại học, thì việc tham gia đội cờ sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu. Nhưng, ta ở đây muốn đưa đại bá đại tẩu tham khảo cách nghĩ của ta. Ta nghĩ, hiện giờ tân Trung Quốc không như xã hội cũ, mọi ngành nghề cũng vì phục vụ nhân dân, không phân cao thấp sang hèn. Lên đại học làm các nghiệp vụ khác, cũng là để phục vụ nhân dân, tiểu Hồ thông minh lanh lợi, thành tích học tập tốt. Nếu tiếp tục đi học, thi đại học không thành vấn đề, nhưng cậu ta yêu thích chơi cờ, kỳ nghệ tiến bộ rất nhanh, tham gia vào đội cờ nhất định tiến bộ nhanh hơn nữa. Theo ta thấy cậu ta là nhân tài chơi cờ ưu tú, nhất định sẽ có rất nhiều cống hiến cho kỳ nghệ, vinh danh tổ quốc. Vì vậy ta rất tán thành tiểu Hồ tới đội cờ.””Bác lão sư nói đúng, hoàn toàn khớp với ý ta.” Ba tiểu Hồ lập tức nói theo”Ta cũng muốn nghe ý kiến của Từ lão sư.” Mẹ tiểu Hồ nói.Hôm nay Từ Đại Khánh đến đây vốn là vì chuyện này, nói: “Hôm nay ta và tiểu Hồ từng thương lượng qua với Từ Thiên Lợi về việc tiểu Hồ tham gia đội cờ ở công viên Hoài Hải, nhận thấy tiểu Hồ là nhân tài kỳ nghệ hiếm có, vào đội cờ nhất định tiến bộ càng nhanh. Từ bản thân ta nói, ta một lòng một dạ giúp tiểu Hồ nâng cao kỳ nghệ, sau này trở thành nhất đại đại quốc thủ. Nhưng, năng lực của ta có hạn, trình độ cờ của ta cũng không cao, giống như hiện giờ, một tuần chỉ ở công viên Hoài Hải chơi vài ván cờ, muốn trở thành đại quốc thủ là rất khó. Tuy ta không nỡ để tiểu Hồ rời khỏi ta, nhưng ta vẫn mong cậu ta vào đôi cờ. Vào được đội cờ rồi sẽ có rất nhiều cơ hội chơi cờ với quốc thủ, sẽ có rất nhiều cơ hội tham gia các giải đấu, đối cục với danh thủ các địa phương khác. Trải qua phong ba để biết thế sự, mới có thể luyện thành đại quốc thủ, hiện giờ chính phủ cộng hoà vô cùng xem trọng các hoạt động thể thao, cờ cũng xem trọng, muốn bồi dưỡng nhiều vận động viên ưu tú, vinh danh tổ quốc, làm vận động viên ưu tú là vô cùng vinh quang. Trước kia muốn làm việc gì cũng phải học cao, hiện giờ xem ra không đúng nữa. Thế nào gọi là cao? Ta cảm thấy cống hiến rất lớn cho quốc gia mới được gọi là cao. Học nhiều, nếu chỉ là đứa ngây ngô, không thể cống hiến nhiều cho quốc gia, còn có thể gọi là cao được không? Đương nhiên, đi học nhiều, học được nhiều tri thức cũng rất tốt. Quan trọng cũng là cống hiến cho xã hội quốc gia. Ta tin, tiểu Hồ sẽ cống hiến rất lớn cho kỳ nghệ, trở thành nhân tài kỳ nghệ xuất chúng. Đây là lý do ta ủng hộ cậu ta tham gia vào đội cờ. Nhưng, ý kiến của ta chỉ nên tham khảo. Đi hay không đi cũng là do quyết định của bản thân tiểu Hồ và người nhà.”Thúc thúc của tiểu Hồ luôn nhận thấy tiểu Hồ là kỳ tài, vui vui khi thấy tiểu Hồ đoạt được quán quân cờ tướng thiếu niên thành phố Thượng Hải, hiện giờ nghe được ý kiến của Từ Đại Khánh và Bác Ngạc Định, bản thân rất đồng cảm, nói: “Ta rất tán thành ý kiến của hai vị lão sư, tiểu Hồ đích thực là thiên tài chơi cờ, mà bản thân cậu lại vô cùng yêu thích cờ tướng. Làm việc gì cũng phải yêu thích mới làm tốt được. Bởi vậy nói, tiểu Hồ chơi cờ là thiên tài thêm yêu thích, nhất định rất xuất sắc. Ta cũng tán thành tiểu Hồ vào đội cờ nghiên cứu.”Tiểu Hồ có cách nhìn nhận riêng của mình về việc chơi cờ, hiện giờ nghe ý kiến của mọi người, trong lòng rất cảm động. Cậu ta cảm động nói: “Con sớm đã nói với ba mẹ và chị, một người có nhiệt tình với công việc của mình làm hay không, có sở thích cực lớn hay không, là mấu chốt của thành công. Con cũng đã lấy nhà khoa học Newton ra để nói rõ. Con nói con lựa chọn cờ tướng là nghề nghiệp suốt đời của con là lựa chọn đúng đắn, cũng giống như một ván cờ vào lúc quan trọng đi được một nước tuyệt diệu.””Rất đúng, rất đúng!” Từ Đại Khánh, Bác Ngạc Định và thúc thúc của tiểu Hồ không hẹn mà đồng thanh khen ngợi.”Đúng rồi, con còn phải nói thêm một điều, Từ Thiên Lợi tốt nghiệp học viện ngoại ngữ Thượng Hải, cũng được coi là học rất nhiều, ngoại ngữ là chuyên môn là cậu ta. Nhưng hiện giờ cậu ta cũng đồng ý gia nhập đội cờ chuyên môn nghiên cứu cờ. Vì sao như vậy? Cậu ta nói cậu ta thích chơi cờ hơn là học ngoại ngữ, vậy thì học sinh trung học như con đây, sao lại không sớm gia nhập đội cờ nghiên cứu cờ?”Điều này lại gây được một tràng pháo tay của mọi người. Lúc này mẹ của tiểu Hồ cũng tâm phục. Bà nói: “Xem ra ta cũng nên phục tùng ý kiến của mọi người, nhất là ý kiến của bản thân Vinh Hoa. Cậu ta có hứng thú với cờ, mà nói cũng rất có lý, ta tuy là mẹ của cậu ta, nhưng lại không có nhận thức sâu sắc như cậu ta. Nhưng ta cũng muốn hỏi, một đứa trẻ như Vinh Hoa, sau khi tới đội cờ, có thể được xem là nhân viên như Hà Thuận An, Từ Thiên Lợi và những người khác được không?”Bác Ngạc Định nói: “Đương nhiên cũng là nhân viên như những người khác, mỗi tháng cũng có lương, đúng rồi, ăn cơm không cần dùng tiền của mình.””Vậy à! Xem ra quốc gia đúng là xem trọng nhân tài.” Mẹ tiểu Hồ trong lòng rất vui vì con mình có được một công việc mà cậu ta yêu thích.”Đúng vậy, quốc gia muốn mạnh dạn bồi dưỡng các vận động viên ưu tú của mọi mặt hoạt động, khiến các vận động viên có được dinh dưỡng tốt, tăng cường thể chất, bởi vậy đặc biệt cung cấp thức ăn cho các vận động viên.” Bác Ngạc Định giới thiệu.Chị tiểu Hồ thấy em mình có thể vào đội cờ làm kỳ thủ, rất cảm động nói: “Mới đầu tiểu Hồ chơi cờ không bằng ta, không ngờ hiện giờ cậu ta có thể vào được đội cờ. Còn ta thì, vẫn còn tệ.”Lời này làm mọi người đều cười.Ba tiểu Hồ ngồi trên ghế trách vợ mình: “Mẹ Vinh Hoa từng phản đối Vinh Hoa chơi cờ, nói chơi cờ không ra gì, còn ảnh hưởng đến việc học. Bây giờ thì sao? Chơi cờ không phải đã mang vinh quang về rồi sao!”

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo