Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Tác Giả: Thừa Chí

Nhà Xuất Bản Trung Quốc Đương Đại

Lược dịch và phóng tác: k400201@dichnhac.com

Tổng hợp từ diễn đàn cờ tướng Thăng Long Kỳ Đạo

HỒI 1: TIỂU KỲ TINH

Một buổi chiều những năm 56 của thế kỷ 20, tại một sới cờ trên đường Thuận Xương, chủ sới là một trung niên tuổi ngoài 40, một người thường gọi ông là ông chủ Quách. Kỳ nghệ của ông cũng thuộc hạng cao thủ của giới cờ nghiệp dư. Bày sới cờ là thú vui tiêu khiển của ông, cũng là để kiếm thêm thu nhập. Phí chơi cờ mỗi bàn thường là 2 phân tiền. Chỉ khi nào thiếu khách chơi cờ, ông chủ mới bồi tiếp khách chơi cờ vài ván. Chiều hôm đó, sới cờ cũng ảm đạm, chỉ có vài khách chơi. Trong đó, có một bàn là 2 cao thủ của giới nghiệp dư, một người là lão nhân có tuổi, một là một thanh niên. Ván ấy đã đánh mấy chục hiệp, đang tiến vào giai đoạn tàn cuộc. Lão nhân đã cảm thấy cục diện ván cờ bất lợi cho mình, đang đối diện với nguy cơ thua cờ, lão muốn tìm cách cứu vãn ván cờ, nhưng lão cùng mọi người xung quanh đều nghĩ rằng, chẳng thể có cách nào có thể cứu vãn được ván cờ nữa rồi. Lúc ấy, có một cậu bé vẫn đang mặc bộ đồng phục học sinh bước qua, vô tình cậu giẫm phải chân người thanh niên, người thanh niên bực tức nói: “tiểu quỷ, đi đứng cho cẩn thận chứ”. ‘xin lỗi chú, xin lỗi chú” cậu bé liên miệng nói, “cháu vội qua xem ván cờ nên không để ý, mong chú bỏ qua’.Người thanh niên chuyển giận thành vui nói: “cái miệng của tiểu quỷ thật ngọt, cậu qua xem cờ, vậy cậu cũng biết chơi sao?””Biết chứ chú, không biết thì cháu qua làm gì?” cậu bé nhanh nhảu trả lời”Vậy cậu nói xem bên nào đang ưu” người thanh niên muốn thử cậu bé, xem có phải là cậu bé đang nói khoác hay không?Nghe thấy câu chuyện của hai người, lão nhân, đối thủ của chàng thanh niên bèn nói: “cậu bảo cậu bé lại xem cục diện, không phải đã làm khó cậu bé hay sao? Nếu cậu ta muốn xem cờ, cứ để cậu ta xem, đừng nói linh tinh nữa”.Nghe vậy chàng thanh niên cũng chẳng nói gì nữa. Lão nhân đang đau đầu về thế cờ của mình. Bỗng lão ngước mắt nhìn lên, đập vào mắt ông, một khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt to đen láy, ở cậu bé đó toát lên một vẻ thông minh, lanh lợi. Vừa nhìn thấy cậu bé, lão đã nhận ra ngay, đó là cậu bé học cùng trường với cháu lão, tên gọi Hồ Vinh Hoa, là quán quân trường tiểu học Cát an lộ. “Sức cờ của cậu bé rất khá, vì sao không nhờ cậu giúp sức, thử xem cậu có cách gì xoay chuyển cục diện không?” nghĩ vậy, lão nhân bèn nói: “A, tiểu bằng hữu, cậu có phải là học sinh trường tiểu học Cát an lộ không?”
“Dạ, đúng ạ” Hồ Vinh Hoa gật đầu nói.


“Có phải cậu là quán quân cờ tướng trường Cát an lộ đó không?””Dạ, đúng ạ, ông ơi vì sao ông biết chuyện đó?” Hồ Vinh Hoa hiếu kỳ hỏi.’Haizz, cháu của lão cũng học trường đó, giải đó nó chỉ xếp thứ 6, hôm nhà trường phát thưởng cho 6 người đứng đầu, nhìn thấy cậu được phát giải nhất, nên vừa nhìn là lão nhận ra ngay”.”A, thì ra là như vậy, ông ơi, ông cũng thích chơi cờ sao?” Hồ Vinh Hoa bỗng chốc có cảm giác thân thiết với lão nhân.”Đúng vậy, lão đã chơi mấy chục năm, nhưng mãi vẫn vậy. Ván này xem ra lão thua rồi, cậu thử xem giúp lão, có cách gì cứu vãn được không?” cuối cùng lão nhận cũng mở lời yêu cầu.”Được ạ, nhưng… hai người có đánh tiền không ạ?” Hồ Vinh Hoa rất có tâm nhãn, sợ chỉ điểm ván cờ, ảnh hưởng tới chuyện thắng thua, làm cho đối thủ chơi bực tức.”Không có chơi tiền, chỉ mất 2 phân tiền sới, cậu yên tâm đi, thắng thua đều do lão trả tiền” lão nhân thẳng thắn nói. “Lão chỉ muốn xem ván này có cách gì cứu vãn nữa không thôi?”, và quay sang chàng thanh niên lão nhân tiếp lời: “Như thế được chứ? Dù thế nào lão cũng nhận thua, tiền sới sẽ do lão trả”.Chàng thanh niên thầm nghĩ: “nếu lão đã nhận thua, tiền sới cũng do lão trả, vậy thì được thôi”, chàng cũng muốn xem cậu bé kia có cách gì cứu vãn cục diện không, bèn nói: “được thôi, được thôi, cậu bé có thể qua giúp lão, nếu chuyển bại thành thắng, tiền thắng sẽ do tôi trả”, chàng tự tin mình là cao thủ nghiệp dư, làm sao có thể thua thằng bé kia được.”Được thôi, để cháu xem” Hồ Vinh Hoa hồ hởi nói. Vốn dĩ, trong đầu cậu bé đã có dự liệu trước, nhưng cậu sợ mình nhầm, nên xem lại cho chắc chắn. Chàng thanh kia luôn nghĩ rằng bên đỏ nhất định thắng, bèn nói với Hồ Vinh Hoa: “tiểu quỷ, đừng xem nữa, hình cờ này cho dù lão kỳ vương Tạ Hiệp Tốn có tới đây cũng chẳng thể cứu vãn”.Mọi người xung quanh đó cũng nhao nhao bàn tán, tuyệt đại đa số đều cho rằng cờ đen vô phương cứu chữa. Có người còn nói: “đừng đùa thằng bé nữa, xếp bàn khác đi”. Lúc này, ông chủ Quách cũng bước lại xem náo nhiệt. Mắt thấy dáng vẻ thông minh, lanh lợi của Hồ thì rất thích, bèn nói: “tiểu bằng hữu, cậu là quán quân trong trường tiểu học thì trình cờ nhất định rất khá. Hàng xóm của lão là “kỳ đàn tổng tư lệnh” Tạ Hiệp Tốn tiên sinh, bình sinh một đời rất thích kết giao kỳ hữu, bồi dưỡng nhân tài cờ tướng, đặc biệt yêu thích thiếu niên kỳ thủ thiên tài, nếu hôm nay cậu có thể giúp lão bá đây đẩy lui cường địch, đợi khi nào có thời gian rỗi, nhất định lão sẽ dẫn cậu đi gặp “tổng tư lệnh”.Trong lòng Vinh Hoa bỗng chốc rất vui mừng: “A còn có “kỳ đàn tổng tư lệnh” sao, như vậy kỳ nghệ của người đó nhất định rất uyên thâm, nếu có thể được đi gặp “tổng tư lệnh”, xin người đó chỉ giáo, thật quá tốt a”, nghĩ vậy cậu liền nói với ông chủ Quách: ” Thật thế sao lão bá?, như thế quá tốt, quá tốt, đa tạ hảo ý của lão bá”Ông chủ Quách lại nghiêm giọng nói: “cậu đừng có vội mừng, muốn được gặp “tổng tư lệnh”, phải xem trình độ của cậu thế nào đã”.”Được ạ, được ạ” Hồ Vinh Hoa liến thoắng trả lời, rồi cậu lại hỏi: “bây giờ tới cờ đen đi phải không ạ?””Đúng vậy” lão hán kia trả lời”Chú ơi, cờ đỏ là của chú phải không?” Hồ Vinh Hoa quay sang hỏi người thanh niên kia.”Đúng vậy :-?””Chú khẳng định là cờ chú nhất định thắng sao ;))?””Đương nhiên rồi :))””Cháu lại không nghĩ vậy đâu, nếu chú thua, tiền sới chủ trả phải không ;))” Hồ Vinh Hoa cố ý trêu người thanh niên kia.”Chú nói rồi, nếu cậu thắng, đương nhiên là chú trả, còn nếu cậu thua, tiền sới cậu phải trả đấy :-” ) người thanh niên có ý đùa Hồ Vinh Hoa”không, không, lão nói rồi, bất luận kết quả thế nào, tiền sới sẽ do lão trả 🙁 ) lão hán vội nói, “tiểu bằng hữu, cậu yên tâm đi”.”tiểu quỷ đi mau đi” người thanh niên kia vội thúc giục.Hình cờ lúc này, bên đỏ có song sỹ, song xe, song mã đối song xe, pháo mã của bên đen. Bên đỏ đang có thế công rất mạnh, các quân bố trí tương đối đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ, bên đen vẫn có cơ phản kích.”Ây, nếu lão bá và chủ đã nói vậy, cháu yên tâm rồi”, và cậu vội đi xe 1 bình 4, ăn sỹ chiếu tướng. Những người đứng xung quanh đó đều thất sắc, không hiểu là nguyên cớ gì. Chỉ có ông chủ Quách là mỉm cười gật đầu. Người thanh niên kia chỉ còn cách thoái mã ăn xe, bởi khi đó tướng không thể xuất, và cũng không thể hạ sỹ ăn xe.”a, xe đổi sỹ, chơi gì kỳ vậy 😮 ” có người nhao nhao nói.”Mọi người đừng vội, cứ xem tiếp đi” Hồ Vinh Hoa vừa nói vừa đi xe 4 bình 5, ăn sỹ chiếu tướng, tướng đỏ vội bình 4.Hồ Vinh Hoa vội tiến xe 1 chiếu tướng. Tướng đỏ tiến 1. Xe đen vội bình 6 đâm đầu vào miệng tướng”.Mọi người lại một phen kinh ngạc, “đâm đầu tự sát sao” có tiếng ai đó vọng lên.Người thanh niên vui ra mặt, thoái tướng ăn xe và cười nói: “cậu cho thì tôi xin nhận”Lúc này cơ bên đen đã mất cả hai xe, chỉ còn một con hắc mã nhập trận địch.”Chỉ còn một con mã, tính gì nữa đây” người thanh niên đắc ý nói. Ông chủ Quách cũng thầm nghĩ, mất đi hai xe đánh tiếp thế nào đây:-? ?”Tiểu bằng hữu, nhận thua thôi” lão hán cảm thấy không còn hi vọngHồ Vinh Hoa cười nói: “để cháu đánh tiếp”, rồi đi mã 3 tiến 4, ngọa tào chiếu tướng.Tướng đỏ không biết làm sao, đành phải thượng một, tránh miệng mã đen. Lúc này ông chủ Quách ngầm gật đầu, tán thưởng một nước mã hay. Và Hồ Vinh Hoa đi tiếp pháo 3 tiến 8, chiếu tướng tuyệt sát, quả là một nước mã hậu pháo kinh thiên động địa. Lúc này mọi người cùng đồng thanh reo: “tuyệt diệu, tuyệt diệu”.”Tiểu quỷ, thật lợi hại, hóa ra không phải là cho không 2 xe” :((Lão hán kia vội ôm chầm lấy Hồ Vinh Hoa nói: “thật không đơn giản, không đơn giản, ván này cậu đã phản bại thành thắng rồi, cậu đi mấy nước cờ giống như liên hoàn kế, nước phế song xe quả là cao mình, lão nghĩ mãi không ra nước này, vậy mà cậu vừa nhìn đã nhận ra, cậu đúng là thiên tài” 😡



Ông chủ Quách cũng tán thưởng: “quả là ghê gớm, cậu bé tên gì thế?””Dạ, Hồ Vinh Hoa” Hồ Vinh Hoa đáp lờiLà Cổ Nguyệt Hồ đó phải không? (Chữ Hồ gồm chữ Cổ bên trái, chữ Nguyệt bên phải :p)”Dạ, là Cổ Nguyệt Hồ ạ” Hồ Vinh Hoa đáp, rồi giải thích luôn tên cậu: “hai chữ Vinh Hoa chính là Vinh Hoa trong Vinh Hoa Phú Quý ạ””Một cái tên rất hay, tương lai nhất định cậu sẽ trở thành “nhất đại kỳ vương”, năm nay cậu bao nhiêu tuổi :-?””11 tuổi ạ””Thế nhà cậu ở đâu?””Bên khu Đức Thành, gần Tây môn ạ””Ô, mới 10 tuổi mà kỳ nghệ đã cao vậy, lão chơi mấy chục năm còn không bằng cậu. Cậu giống như thiếu niên thiên tài, Tạ Hiệp Tốn tiên sinh nhất định sẽ rất thích, tôi sẽ nói với tiên sinh, khi có thời gian rảnh sẽ dẫn cậu tới đó” ông chủ Quách nói với Hồ Vinh Hoa.”Dạ được, dạ được, có thể đi bái kiến lão nhân gia thật là quá tốt ạ, cháu sẽ nghe theo lời của lão bá” Hồ Vinh Hoa dù còn nhỏ tuổi nhưng ăn nói rất chững chạc.”Tiểu quỷ, ban nãy thật không thể nhìn ra cậu, không ngờ cậu còn nhỏ tuổi vậy mà đánh rất hay, quả là thiên tài” người thanh niên bỗng lên tiếng”Thiên tài gì đâu ạ, cháu vốn dĩ không phải là thiên tài, còn nhớ mấy năm trước bố cháu dạy cháu và chị chơi cờ, nhưng cháu không thể đánh thắng nổi chị, nói ra cháu không thông minh bằng chị. Nếu cháu là thiên tài, thì ngay từ đầu chị đã không là đối thủ ;))” Hồ Vinh Hoa trả lời.”Thế bây giờ cậu đánh lại chị gái không ;))””Đương nhiên bây giờ chị không phải là đối thủ của cháu””Xem ra cậu đúng là thiên tài, nếu không thì làm sao chị gái không phải là đối thủ””Uây, chú không hiểu chị cháu, sau khi học cờ, chị không còn tìm tòi đọc về cờ, không giống như cháu, rất có hứng thú với cờ, thường đọc về cờ, cho nên có tiến bộ, cờ có thể đánh tốt, không phải dựa vào thông minh, mà do sự nỗ lực của bản thân tìm tòi về kỳ nghệ” Hồ Vinh Hoa nói lời tự đáy lòng.Ông chủ Quách nghe hai người đối thoại, càng có cảm tình với Hồ Vinh Hoa, bèn nói: “cậu bé rất khá, người lên khen mà không tự đắc, còn biết đề cao kỳ nghệ, tuổi nhỏ đã có phẩm chất như vậy, sau này tất thành tài, cố gắng lên cậu bé, nhất định tiền đồ của cậu sẽ rất tốt””Cảm ơn sự khích lệ của lão bá, cháu sẽ cố gắng ạ” Hồ Vinh Hoa cảm thấy ông chủ Quách thực tâm khích lệ mình, bèn nói: “lão bá, về sau khi học về, cháu có thể thường xuyên tới đây đánh cờ được không ạ?””Được, đương nhiên được, rất hoan nghênh cậu tới đây” Ông chủ Quách mừng ra mặtLão hán kia lấy hai phân tiền đưa cho ông chủ Quách và nói: “Ván này, lão đã nhận thua, tiền sẽ do lão trả””Em nói rồi, em thua thằng bé thì tiền do em trả” người thanh niên khẳng khái nói, và móc tiền trả ông chủ.”Kha kha, hai người không cần phải đưa, hai người cất tiền đi, ván này em không lấy tiền, về sau cậu cứ tới đây chơi””Cảm ơn lão bá” Hồ Vinh Hoa vui vẻ và lễ phép trả lời”Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, cứ coi như chúng ta là bạn vong niên” ông chủ Quách thành tâm thành ý nói.

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo