Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Hồi 28: 14 Ván Cờ Mù Trên Sân Đập Lúa

TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: willyphanvy

Lao động cả ngày ở nông trường rất mệt, Hồ Vinh Hoa muốn ngồi xuống chơi vài ván cờ, thư giãn một chút. Chỉ là không có bàn cờ và quân cờ, cũng không có đối thủ. Cậu nhắm mắt lại ngồi trên một cái ghế, trong đầu nghĩ đến việc chơi cờ, đánh cổ phổ, tưởng tượng ra đối thủ, hoành Xe nhảy Mã, phi Tượng, tấn Chốt trên bàn cờ trong đầu, chém giết kịch liệt. Mỗi lần làm vậy, cậu đều cảm thấy thú vị. Lâu dần, cờ mù của cậu đã đạt đến trình độ rất cao. Lão nông nhìn thấy cậu một mình nhắm mắt như vậy, nhất cử bất động, tưởng cậu đã ngủ rồi, nói: “Sao cậu lại ngồi trên ghế ngủ vậy, sao không lên giường để ngủ?”
Hồ Vinh Hoa mắt nhắm trả lời: “Cháu không có ngủ, cháu chỉ là nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút thôi.”
Sau vài lần ngẫu nhiên nhìn thấy cậu như vậy, mọi người đều không ngại. Sau này thấy cậu ngày nào cũng như vậy, thì tưởng cậu bị bệnh, khuyên cậu: “Cậu đừng nên một mình nhắm mắt lại như vậy, không có tốt đâu, sao không ngồi lại với mọi người trò chuyện, hoặc là chơi poker.”
Hồ Vinh Hoa cảm thấy có người nghi ngờ tinh thần của cậu có bệnh. Để hóa giải sự hiểu lầm này, cậu đành phải nói thật với người khác: “Tôi đang nhắm mắt lại chơi cờ trong đầu, trận chiến đang gay go, xin đừng làm gián đoạn tôi. Mọi người có biết không, đây gọi là đánh cờ mù.”
Mọi người mới vỡ lẽ, nhưng có người không tin là có thể đánh cờ trong đầu óc, hỏi cậu: “Vậy cũng được sao?”
Hồ Vinh Hoa nói: “Đương nhiên có thể. Nếu không tin, mọi người có thể kêu vài người đánh cờ với tôi thử xem, ta không xem bàn cờ, chỉ nhắm mắt quay lưng trước bàn cờ, cũng có thể đánh cờ được, còn có thể thắng được mọi người.”
Mọi người đều hiếu kỳ, có một ngày, gọi đến nông trường vài vị cao thủ, muốn thử sức Hồ Vinh Hoa. Hồ Vinh Hoa hỏi họ: “Mọi người có tổng cộng bao nhiêu người đánh cờ với tôi?”
“Người biết đánh cờ ở nông trường có rất nhiều. Nhưng cậu không thể một mình đồng thời đấu với nhiều người như vậy, chỉ có thể thay phiên đấu với cậu thôi.”
Hồ Vinh Hoa nói: “Như vậy đi, mọi người hãy lựa ra vài cao thủ đến đấu với tôi, một mình tôi có thể đồng thời đấu với nhiều người.”
“Có mười mấy người chơi khá hay, cậu có thể đồng thời đói phó được sao?”
Hồ Vinh Hoa đáp: “Tôi nhắm mắt lại đấu với mọi người, không giới hạn số người.”
Mọi người càng hiếu kỳ thêm, chọn ra một buổi tối, phái 14 vị cao thủ khiêu chiến với Hồ Vinh Hoa. Trên sân đập lúa đặt 14 bàn cờ, đánh số thứ tự. Hồ Vinh Hoa quay lưng về phía bàn cờ nhắm mắt lại, nói: “Đánh từ bàn số 1, theo thứ tự mà đi. Nhưng mỗi lần đi một nước cờ, mọi người phải nói cho tôi biết nước cờ của mọi người, ví dụ Mã 2 tấn 3, Pháo 1 bình 5…, không được nói sai.”
Các lão nông xem như đây là chuyện động trời, nam nữ lão ấu cùng tề tựu lại, đứng xung quanh bàn cờ xem cờ.
Thi đấu bắt đầu. Bắt đầu từ bàn thứ 1, theo tứ tự nói ra nước cờ của mình. Hồ Vinh Hoa dùng 14 ứng pháp khác nhau cho 14 ván cờ. Khi nhìn thấy ứng pháp của Hồ Vinh Hoa, cũng đều chính xác không sai, tất cả mọi người cũng đều kinh ngạc, nói khẽ với nhau: “Cậu ta làm sao có thể nhớ hết nhiều đường cờ vậy chứ? Trừ phi có công năng đặc biệt.”
Hồ Vinh Hoa ngồi đó, lúc thì nhướng mày, lúc thì nhăn mày, đồng thời dùng một bàn tay chống cằm suy nghĩ. Từ đôi mắt to chớp chớp của cậu, bộc lộ ra thần thái thông minh. Đang khi nghiên cứu trong đầu, quyết thắng nơi chiến trường. Trải qua hơn 2 tiếng chiến đấu, Hồ Vinh Hoa đoạt được chiến tích thắng 12 hòa 2. Các lão nông ở đó đều chấn động cả lên, cho một tràng pháo tay cực lớn.
Lúc đó các cán bộ đến nông trường để huấn luyện lao động tương đối nhiều. Hồ Vinh Hoa chỉ là một trong số họ. Trong các lão nông có rất nhiều người còn chưa biết cậu là ai, thậm chí cả tên của cậu cũng không biết. Thế là có người hiếu kỳ nói: “Vị thanh niên này lúc lao động tay chân vụng về, nhưng khi đánh cờ lại thần kỳ như vậy. Cậu ta rốt cuộc là người như thế nào?”
Vài vị lão nông thường tiếp cận với Hồ Vinh Hoa đã biết được lai lịch của Hồ Vinh Hoa, lúc đó không thể không nói rõ ra được nữa. Có vị lão nông nói cho mọi người biết: “Vị thanh niên đi cờ mù này, chính là đỉnh đỉnh đại danh quán quân cờ tướng toàn quốc 5 lần Hồ Vinh Hoa.”
Các lão nông lại thêm chấn động, nhiệt liệt vỗ tay. Có người nói với Hồ Vinh Hoa: “Đúng là có mắt không biết Thái Sơn!”
Hồ Vinh Hoa cười nói: “Tôi không phải Thái Sơn, tôi chẳng qua chỉ là tân binh trong nông trường thôi.”
Có người hỏi: “Cậu làm sao có thể nhớ được nhiều ván cờ như vậy, còn ứng phó quá tốt nữa?
Hồ Vinh Hoa đáp: “Điều này rất đơn giản, quen thuộc có thể sinh ra kỹ xảo. Cụ thể là, muốn đạt đến mức độ nhớ này, nhất định phải hội đủ 3 điều kiện: một là công lực cờ cơ bản phải mạnh, ví dụ, 14 ván cờ, nếu mỗi đối thủ đi một bước phải suy nghĩ nửa phút, vậy thì khi đi hết 14 người, mỗi người sẽ có 7 phút để suy nghĩ, còn tôi chỉ có nửa phút để suy nghĩ thôi, nếu công lực cơ bản không đủ mạnh, thì không đánh nổi. Hai là phải có nghị lực rất tốt, nếu nghị lực không tốt sẽ rất khó duy trì. Ba là phải rèn luyện, không những thấy được vị trí của các quân trên bàn cờ, mà còn phải thấy được biến hóa của các quân cờ, có bao nhiêu phương án tác chiến, sự rèn luyện này không phải để biểu diễn cờ mù, mà là để suy ngẫm sâu hơn cho thực tiễn. Các bàn cờ trong đầu càng nhiều, thì càng tinh thâm trong thi đấu. Có người nói tôi có công năng đặc biệt, là có thể lý giải được, vì họ không có kinh nghiệm thực tiễn ở phương diện này, nên cho rằng không thể suy nghĩ, chỉ có thể dùng công năng đặc biệt để giải thích. Thực ra, tôi đều nhớ hết quân lực của hai bên khi đi cờ mù, dù đối phương đi như thế nào, tôi cũng nhớ được.”
Lại có người hỏi: “Tại sao cậu sử dụng nhiều cách khai cuộc khác nhau trên mỗi bàn cờ? Từ bàn 1 đến bàn 4, đối phương đều dùng đương đầu Pháo. Nhưng bàn 1 cậu ứng đương đầu Pháo, bàn 2 cậu ứng thất lộ Tốt, bàn 3 cậu dùng bình phong Mã trái, bàn 4 cậu ứng bình phong Mã phải. Cậu làm vậy là để dễ nhớ, hay là để biểu diễn?”
Hồ Vinh Hoa đáp: “Cả hai cũng có, nhưng chủ yếu là để gieo lên sự thích thú của khán giả. Giống nhau hết cả, thì đơn thuần quá, không đáng xem. Tôi cho rằng, đánh cờ và vẽ chân dung cũng như nhau, mỗi người mỗi khác.”
“Đối với mỗi bước đi cậu đều ứng rất nhanh, dường như không suy nghĩ, tốc độ của cậu nhanh hơn đối phương 14 lần. Vậy là giỏi quá rồi. Không lẽ cậu đều hiểu rõ cục thế của 14 ván cờ trong nháy mắt sao?”
“Đúng vậy, không chỉ trong nháy mắt, thậm chí tôi nắm bắt được quyền chủ động, có thể hiểu rõ cục thế, khiến cục thế phát triển theo hướng có lợi cho bản thân. Nếu nói cờ mù có gì khéo léo không, thì đây chính là sự khéo léo đó.”
“Trước kia có ai từng đánh qua cờ mù chưa?”
“Sách cổ có ghi chép về cờ mù. Trong sách ‘Văn Sơn biệt tập’ của đời Tống có ghi ‘đánh cờ trong ý niệm, dễ dàng quyết thắng thua’. Đây rõ ràng đề cập là chỉ tin cậy vào những gì trong đầu nghĩ, không dùng bàn cờ quân cờ, hai người có thể đối cục quyết định thắng thua. Có thể thấy, đời Tống đã có người từng chơi cờ mù. Kỳ đàn Tổng tư lệnh Tạ Hiệp Tốn vào những năm 30 cũng từng đánh cờ mù một đấu ba.”
“Đánh cờ mù một đối một dễ hơn một đối ba. Cậu làm sao có thể một đối mười mấy người vậy?”
“Tôi muốn rèn luyện trí nhớ của mình, tôi muốn thử thách trí nhớ của con người, thử xem tôi có thể đánh được tối đa bao nhiêu ván cờ mù.”
Mọi người cùng bàn tán, rằng Hồ Vinh Hoa tuổi tác còn trẻ, đã có thể biết được những gì được ghi trong sách cổ. Thời đại nào bắt đầu có người chơi cờ mù, người nào từng chơi cờ mù, cậu đều rõ ràng cả. Bởi vậy bản thân cậu cũng nghiên cứu cờ mù. Vậy là những người biết Hồ Vinh Hoa thích đọc sách học hỏi đều đem đi giới thiệu. Thì ra Hồ Vinh Hoa không chỉ nghiên cứu mọi thể loại chuyên đề cờ tướng, mà còn thích đọc nhiều loại sách khác, tác phẩm văn học nội ngoại cổ kim cũng như khoa học kỹ thuật, kiến thức phổ thông, cậu cũng dành ra thời gian để đọc. Khi còn tiểu học, cậu đã đọc xong các tác phẩm kinh điển ‘Tam quốc diễn nghĩa’, ‘Thủy hử’, ‘Tây du ký’, ‘Bảng phong thần’, sau này còn đọc cả các tiểu thuyết ưu tú của Trung Quốc và nước ngoài, như ‘Quan trường hiện hình ký’, ‘Nho lâm ngoại sử’, ‘Thép đã tôi thế đấy’, ‘Chuyện về Zoya và Shura’. Ấn tượng đậm nhất đối với cậu là ‘Ruồi trâu’ của Voynich, sự bền chí của Arthur, đem lại sự khích lệ cho người khác. Cậu nói: “Một kỳ thủ tốt, nên rèn luyện như Arthur vậy, dám kiên trì phấn đấu trong bất kỳ nghịch cảnh nào, bất khuất bất phục.” Báo cáo quân sự cũng rất có hứng thú với cậu. ‘Luận trì cửu chiến’, ‘Luận du kích chiến’, ‘Mâu thuẫn luận’ và ‘Thực tiễn luận’ của Mao chủ tịch cậu cũng đều xem tỉ mỉ, khiến cậu rất có cảm hứng, cho rằng một kỳ thủ trong lúc đối cục, cũng nên nghiên cứu vận dụng quan điểm biện chứng về lý luận quân sự. ‘Thập nhất gia chú Tôn Tử’ cũng là sách cậu yêu thích. Trong “Tôn Tử” có nói: “Tích chi thiện chiến giả, tiên vi bất khả thắng, dĩ đãi địch chi khả thắng.” “cố thiện chiến giả lập vu bất bại chi địa nhi thất địch chi bại dã, thị cố thắng binh tiên thắng nhi hậu cầu chiến, bại binh tiên chiến nhi hậu cầu thắng.” Luận điểm quân sự rực rỡ này, rất có ích với cậu. “Biển cờ mênh mông, biến hóa vô cùng, sao có thể một cuốn sách lịch đọc tới già được?” Đây cũng là thái độ đọc sách của Hồ Vinh Hoa. Cậu thích đọc sách, càng thích vận dụng tinh hoa trong sách. Chả trách sao cậu có thể kết hợp được đọc sách và đánh cờ tốt như vậy.
Có người hỏi cậu: “Cậu học cờ phải dành rất nhiều thời gian, cậu lại đọc nhiều sách như vậy, không ảnh hưởng đến cờ tướng sao?”
Hồ Vinh Hoa đáp: “Hoàn toàn ngược lại, đọc sách không chỉ không ảnh hưởng đến cờ tướng, còn có thể giúp nâng cao tư tưởng kỳ nghệ. Sách thì giống như thuốc vậy, đọc sách có thể chữa bệnh ngu dốt.”
Hồ Vinh Hoa một mình đối cục với 14 người đã tạo ra kỷ lục cao nhất cả nước. Rất nhiều lão kỳ thủ cũng cảm thấy kinh ngạc. Hà Thuận An cũng từng chơi cờ mù, nhưng chỉ có thể đối phó 3 người. Ông không tin Hồ Vinh Hoa cố thể đánh 14 ván cờ mù, nên hỏi Hồ Vinh Hoa: “Cậu làm sao có thể đánh đồng thời 14 ván cờ mù được?”
“14 ván cờ mù đánh rất thoải mái, nếu thêm 6 ván nữa, 20 ván cũng không thành vấn đề.” Hồ Vinh Hoa nói rất tự tin.
Hà Thuận An khen cậu: “Không ngờ cậu làm công nhân, nông dân cũng có thể nghiên cứu cờ. Xem ra kỳ nghệ của cậu lại nâng cao lên nhiều rồi. Có thể đánh nhiều ván cờ mù như vậy, chứng tỏ trí nhớ của cậu rõ là siêu phàm. Cờ mù là tiêu chí quan trọng để đánh giá trình độ kỳ nghệ của một kỳ thủ. Từ triều Tống lúc anh hùng dân tộc Văn Thiên Tường đối cục bằng lời nói với cao thủ cờ tướng đương thời Châu Tử Thiện ở hồ bơi, truyền miệng đến nay, lịch đại kỳ thủ đều dùng cờ mù để đánh giá kỳ nghệ cao thấp. Trong lịch sử nhiều nhất cũng chỉ có thể đồng thời đấu 3 ván cờ mù. Ta cũng chỉ có thể đồng thời đấu 3 ván cờ mù.”
Kỳ đàn Tổng tư lệnh Tạ Hiệp Tốn nghe tin Hồ Vinh Hoa đánh 14 ván cờ mù, cảm thấy hứng thú cực kỳ, đặc biệt mời Hồ Vinh Hoa đến nhà ông, muốn tìm hiểu sự ảo diệu trong đó.
Hồ Vinh Hoa từ khi gặp Tạ Hiệp Tốn sau khi đoạt quán quân cờ tướng thiếu niên thành phố Thượng Hải, đánh qua một ván cờ, sau này luôn muốn đăng môn thăm vị kỳ đàn Tổng tư lệnh này, vẫn chưa thể có cơ hội, 15, 16 năm nhanh chóng qua đi. Vì vậy, cậu rất muốn đến gặp vị kỳ đàn lão tiền bối này. Lão kỳ vương và tân kỳ vương gặp nhau, nhiệt tình khác thường, cả hai đều không ngừng than thở. Tạ Hiệp Tốn tiếp Hồ Vinh Hoa tại phòng khách, bắt tay Hồ Vinh Hoa thật chặt nói: “Tiểu Hồ à, chớp mắt cậu đã từ thiếu niên khăn quàng đỏ trở thành một người thanh niên tuấn tú, lại là quán quân toàn quốc 5 lần liên tục, được mệnh danh là kỳ vương đương đại rồi. Còn ta, tuổi tác đã gần 90, trở nên già yếu rồi. Tuy nhiên, ta thấy kỳ nghệ của cậu tiến bộ vượt bậc, trong lòng rất vui. Lúc cậu trở thành quán quân thiếu niên thành phố Thượng Hải, ta đã từng tiên đoán, rằng cậu nhất định sẽ trở thành kỳ vương một thời, lúc phân cấp lao động thời cách mạng văn hóa, cậu vẫn có thể nghiên cứu cờ, thật đáng quý! Nghe nói, cậu có thể đồng thời đấu 14 ván cờ mù, thậm chí đều thắng cả, ta càng ngạc nhiên hơn.” Tạ lão vừa nói vừa mời Hồ Vinh Hoa ngồi xuống.
Hồ Vinh Hoa thấy Tạ Hiệp Tốn đã lớn tuổi, vậy mà vẫn nhiệt tình, trong lòng rất kính ngưỡng, nói: “Tạ gia gia đã lớn tuổi rồi mà thân thể vẫn còn khỏe mạnh, có phước quá! Cũng là hỷ sự của giới cờ nước ta.”
“Ồ, đúng vậy, đúng vậy.” Tạ Hiệp Tốn vui vẻ nói. “Tuy nhiên, nói là hỷ sự của giới cờ, hỷ sự lớn nhất của giới cờ phải là cậu tuổi trẻ quán quân toàn quốc 5 lần liên tục đã tạo ra kỷ lục cờ mù cao nhất toàn quốc. Ta nghĩ công phu kỳ nghệ của cậu đã đạt đến cõi thần tiên, không ai địch nổi nữa. Tuy nhiên, ta muốn hỏi cậu, cậu có thể đánh nhiều ván cờ mù vậy có bí quyết không?”
Hồ Vinh Hoa cảm thấy đứng trước vị Tổng tư lệnh cờ tướng này nên nói thành thật: “Đấu nhiều ván cờ mù như vậy, trí nhớ phải tốt là nhất định rồi, nhưng cũng có bí quyết. Có người cho rằng khai cục càng đơn giản càng dễ nhớ, thật ra ngược lại hoàn toàn. Chỉ cần tỉ mỉ nhìn khai cục cờ mù của cháu, thì có thể nhìn thấy sự ảo diệu trong đó, ván nào khai cục cũng không giống nhau. Tại sao phải như vậy, bởi vì như vậy càng dễ nắm bắt được đặc điểm của đối phương, nhờ đó mà nhớ được. Nếu ván nào khai cục cũng giống nhau, như vậy lúc đi cờ mù đường cờ sẽ trờ nên hỗn loạn.”
Tạ Hiệp Tốn cười lớn: “Thì ra cậu có bí quyết như vậy. Nhưng, đây chỉ có tác dụng hỗ trợ, cơ bản nhất vẫn là phải có thực lực. Lúc trẻ ta cũng đánh cờ mù, nhưng chỉ có thể đấu 3 ván, nhiều hơn là không được rồi. Ta từng thả qua ‘Xa luân đại chiến’, một người đối 12 người. Đó là cờ mở. Vào đêm trước chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản tiến hành chiến tranh xâm lược, ta còn ở Thượng Hải cử hành ‘Xa luận đại chiến’, tổ chức ‘Nhượng Mã cục xa luân giải’. Phương pháp cụ thể là đội tham gia phái 6 kỳ thủ, mỗi người nhường một Mã, đại chiến với ta. Những người tham gia lúc đó có đại học giao thông, ngân hàng Trung Quốc… tổng cộng có 19 người thành một đội. Đối cục với ta có 114 tuyển thủ. Trong hoạt động này, ta đã hào phóng lãng phí thời gian quý báu và sức lực của bản thân. Nhưng vì đây là cờ mở, nên lúc đối cục không quá kịch liệt.
Hồ Vinh Hoa khen: “Tuy là cờ mở, nhưng 1 người đối phó với hơn trăm người cũng thật không dễ dàng, đây có lẽ là kỷ lục xa luân chiến cao nhất toàn quốc rồi.”
Tạ Hiệp Tốn nói: “Kỷ lục này không đáng gì, kỳ thủ trẻ nào cũng có thể làm được, chỉ cần có thực lực và thời gian là được. Cờ mù thì khác xa rồi. Không phải kỳ thủ nào cũng có thể làm được, càng không thể giống cậu đánh 14 ván cờ mù.”
Hồ Vinh Hoa nhìn thấy trong phòng khách có treo thơ phú của vài người nổi tiếng, trong đó có thơ phú của Trương Trị Trung viết tặng cho Tạ Hiệp Tốn, viết như vậy: “Hiệp Tốn tiên sinh tuy một Binh một Tốt, nhưng vẫn kháng chiến đến cùng, nhất định đạt được thắng lợi.” Cuối bài có chữ ký và con dấu của Trương Trị Trung. Tạ Hiệp Tốn thấy Hồ Vinh Hoa đang thưởng thức thơ phú, liền giới thiệu: “Đó là thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, một người bạn của ta nói tướng quân Trương Trị Trung cũng là người đam mê cờ tướng, ông ta rất muốn đánh cờ với ta, nên đã mời ta đến câu lạc bộ Đường Sơn. Còn có một vị tướng quân Chu Thiệu Lương cũng mê cờ. Ông ta và Trương Trị Trung cùng đơn vị, ở câu lạc bộ đối cục với ta cả đêm. Hôm sau, Trương Trị Trung dẫn ta đến nhà ông ấy chơi cờ, sau khi đánh cờ lại bàn về chiến tranh kháng Nhật. Ta nói tình hình kháng Nhạt của hải ngoại kiều bào bùng nổ bất thường, cũng đồng ý góp sức vì tổ quốc. Trương Trị Trung liền đi đến trước bàn sách, lấy ra một tờ giấy Xuân, đề bút viết ra bài thơ phú này. Sau khi ông viết xong, đọc lớn một lượt, nói với ta: ‘Đây là niềm tin của cá nhân ông ấy’. Quyết tâm kháng chiến đến cùng của ông ấy là rất đáng quý. Bởi vậy ta đem bài phú này cất giữ lại.”
Tạ Hiệp Tốn phấn khởi hẳn lên, sau đó giới thiệu lai lịch của mấy bức thơ phú khác. Ông chỉ vào bài phú của Thiệu Lực Tử: “Kẻ thắng dùng cờ của kẻ thua, ai hiểu phục hưng Trung Quốc khó như thế nào” bên cạnh một dòng chữ nhỏ: “Hiệp Tốn tiên sinh trọng du nam dương trị kháng chiến nghiêm trọng, thư thử tặng biệt” hứng thú nói: “Lúc đó Thiệu Lực Tử ra sức bảo trợ ta đảm nhiệm đại sứ Nam Dương, kêu ta đến nhà ông ấy, khuyên ta một hồi, hỏi ta: còn 4 vị đại sứ khác, mỗi người yêu cầu đem theo 4 vị trợ thủ, còn ông, Hiệp Tốn tiên sinh, muốn mấy vị? Ta nói ta cần 16 cặp. Ông ấy nhất thời không hiểu. Vậy là một người bạn của ta giải thích cho ông ta, Hiệp Tốn chỉ cần 16 cặp, không gì khác, chính là một bộ cờ tướng. Thiệu Lực Tử không nhịn được cười lớn: nhìn không ra, Hiệp Tốn tiên sinh còn có chút hài bẩm sinh. Được, ta nghĩ ra vài câu viết cho ông cho thêm màu mè, thế nào? Nói xong lấy giấy viết ra bài thơ phú này. Lúc đó ta nhìn bài thơ phú này, trong lòng rất cảm động, nói với ông ấy, sự khích lệ của Thiệu công, Hiệp Tốn xem như châm ngôn, quyết không phụ lòng kỳ vọng. Tin tức truyền ra ngoài, làm huyên náo cả thành, người người bàn ra tán vào, rằng Tạ Hiệp Tốn là người nào, chẳng qua chỉ là kẻ chơi cờ, vậy mà dám sánh vai với Hồ Thích, Trần Thụ Nhân, đảm nhiệm chức đại sứ. Có người nói ta lọt xuống đám mây xanh, gặp được vận may; có người nói, dùng một kẻ chơi cờ để đại diện quốc gia ra hải ngoại, chẳng ra thể thống gì. Ngồi lê đôi mách, truyền rất nhanh. Ta đương nhiên là nghe được. Nên nói với vài người bạn, đây chẳng phải là việc vặt sao? Ta Tạ Hiệp Tốn muốn làm quan, sao không làm quan lúc hòa bình? Quốc gia lâm nguy, những người này lại thích ngồi lê đôi mách. Bạn của ta đem lời của ta truyền cho Trương Trị Trung nghe. Trương Trị Trung kêu ta đến, nói với ta, những lời đồn đó ta cũng đã nghe qua, đó là thiển cận, Hiệp Tốn tiên sinh rộng lượng không cần để ý, ông chỉ cần làm đại sứ ngay thẳng của ông là được rồi. Lúc đó, ông lại vung bút đề thơ cho ta thêm một bài.” Tạ Hiệp Tốn chỉ lên một bức trên tường ‘Thiên địa nhất chỉ, vạn vật nhất mã, thử sự tuy tiểu, khả dĩ dụ đại’ nói, “Chính là bài phú này”.
Trương Trị Trung cương quyết như vậy, những người đồn đại cũng im miệng. Lúc đó tình hình kháng chiến càng ngày càng quyết liệt, Nam Kinh thất thủ, Chính phủ Quốc dân Đảng lui về Đồng Khánh. Chính vào lúc này, ta lại tổ chức lần nữa ‘Đại hội thi đấu cờ tướng chống xâm lược’, mục đích là để cổ vũ lòng dân. Lúc đó tướng quân Phùng Ngọc Tường cũng ở Nam Kinh, biết được hoạt động yêu nước này của ta, đặc biệt viết ra 4 chữ ‘Tượng kỳ quốc thủ’ tặng cho ta.”
Ông chỉ một bức “Tượng kỳ quốc thủ” khác và nói: “Đây chính là bút tích của Phùng Ngọc Tường. Các quan chức Quốc dân Đảng khác, như Vu Hữu Nhâm, Hà Ứng Khâm, Khổng Tường Hy, Cố Chúc Đồng, Trần Thành, Tôn Khoa cũng viết thơ phú. Uông Tinh Vệ cũng phái người đem một tờ khác đến, viết là ‘Vận dụng chi diệu, tồn hồ nhất tâm’, dùng để hình dung cờ tướng. Nhưng đây là câu nói của anh hùng dân tộc Nhạc Phi, lại được một kẻ hán gian sử dụng, khó tránh có chút miệt thị cổ nhân.”
Ta đi Nam Dương, lúc lên xe tại trạm xe lửa Hạ Quan, bắt tay với rất nhiều kỳ thủ trên trạm để tạm biệt, đột nhiên nhìn thấy tướng quân Lý Tông Nhân cũng đến. Ông ấy nhìn ta cười, “Hôm nay ta cũng lấy thân phận kỳ hữu để tiễn ông.” Nói đến đây, ông kêu tùy tùng đem ra một cuộn giấy đưa cho ta, kích động nói, “Mấy câu trên đây là để viết cho ông, càng hy vọng ông chuyển lời cho phụ lão huynh đệ ở hải ngoại, biểu thị tấm lòng của ta. Ta đem cuộn giấy ra xem qua, trên đó viết: Có lòng quyết tâm kháng địch, tinh thần kháng chiến lâu dài, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về chúng ta!”
Tạ Hiệp Tốn lại chỉ vào một bức thơ phú khác trên tường nói: “Cậu xem, đó là bức này.” Hồ Vinh Hoa thấy ở cạnh bài phú có ghi mấy chữ: “Hiệp Tốn tiên sinh chúc Lý Tông Nhân”, ngoài ra còn treo bài phú của Khổng Khoa, Vu Hữu Nhâm, nghĩ thầm những người này đều là người của quân đội Chính phủ Quốc dân Đảng, coi trọng Tạ Hiệp Tốn đến vậy, có thể thấy ông cũng rất có địa vị trong giới chính trị, liền nói: “Tạ gia gia, lúc đó ngài tổ chức thi đấu cờ tướng, liên hệ với kháng chiến, nên những người trong giới quân chính cũng rất xem trọng.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tạ Hiệp Tốn nghe Hồ Vinh Hoa nói như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ. “Thời đại ta sống còn trẻ không được tốt, nhưng ta có một lòng yêu nước, nên ta luôn tìm cách đem hoạt động cờ tướng liên hệ với chính trị, châm biếm và phản đối chính trị thối nát lúc đó. Sau khi kháng chiến nổ lên, ta lại dùng hoạt động cờ tướng để phục vụ kháng chiến. Sau khi tân Trung Quốc thành lập, tình hình đã khác nhau nhiều. Tuy nhiên, mọi hoạt động thể thao, bao gồm cả cờ tướng trong đó, cũng phải vì phục vụ chính trị, vinh danh cho tổ quốc cũng là để phục vụ chính trị. Bây giờ là thời đại cách mạng văn hóa, ngưng các hoạt động thi đấu kỳ nghệ, là hiện tượng tạm thời, sớm muộn gì cũng hồi phục lại, cậu còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Ta tin tưởng cậu còn có thể tiếp tục giành quán quân toàn quốc, đem nghệ thuật cờ tướng nâng cao đến trình độ trước đây chưa từng có được.” Nói xong, ông trải giấy mài mực, vui vẻ viết 16 chữ lớn tặng Hồ Vinh Hoa:
“Bách niên kỳ đàn, anh hùng bối xuất, cá trung giảo giảo, yếu sổ Vinh Hoa.”

– Còn tiếp –

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo