Hồi 4: Gặp gỡ danh tướng Đậu Quốc Trụ
Hôm nay dù là chủ nhật, nhưng Vinh Hoa vẫn nhớ lời mẹ, không được về nhà quá muộn, cho nên khi bà mẹ về đã thấy con trai ở nhà rồi, bà vô cùng vui vẻ nói với tiểu Hồ: “Hôm nay là chủ nhật, con không chơi cờ sao mà về sớm thế?” Vinh Hoa đáp: “Mẹ, con vẫn nhớ lời mẹ, có thể về sớm thì về sớm chút, tránh làm mẹ lo lắng. Hơn nữa, chơi cờ không nhất thiết phải chơi nhiều, chỉ cần chăm chú khi chơi là được rồi”. Bà mẹ nghe xong câu ấy của Vinh Hoa, trong lòng rất vui mừng, nở nụ cười hiền hòa, bà nói với con trai: “Uây, con tôi đúng là hiểu chuyện, lần trước mẹ đốt đi bàn cờ của con, thật là hối hận. Bây giờ, mẹ không những không phản đối con chơi cờ, mà cũng giống bố con, khuyến khích con chơi cờ, chỉ cần con vui vẻ thì làm gì cũng được”. Vinh hoa đáp: “Hồi trước, mẹ không muốn con chơi cờ, cũng là vì muốn tốt cho con. Bây giờ lại khích lệ con chơi cờ, cũng là vì muốn tốt cho con. Con hiểu bố mẹ mong muốn con thành đạt, mẹ, bây giờ con muốn nói một lời tận đáy lòng, con muốn chọn cờ làm lý tưởng cuộc đời con, vì đối với cờ con vô cùng đam mê, chỉ cần con cố gắng, con có thể thành công trong nghiệp cờ, không phải bố đã từng nói, 365 nghề, nghề nghề xuất trạng nguyên sao?””Được a, Vinh Hoa, con đã có niềm tin vậy, mẹ nhất định cổ vũ con, đầu óc con thông minh lanh lợi, làm thêm phần nỗ lực, nhất định sẽ thành công” bà mẹ nhất thời hưng phấn, hét vang lên.Ông bố ở phòng trong nghe rõ mọi chuyện, bèn nói vọng ra: “uây, mẹ nó à, bà cũng khuyến khích Vinh Hoa chơi cờ, vậy là tôi với đồng ý kiến rồi, Vinh Hoa tự chọn chơi cờ, chọn đúng rồi, giống như nó đã từng nói, đời người giống như ván cờ, nó phải chọn nước đi tinh diệu, ván cờ này nó nhất định sẽ thắng”Vinh Hoa lúc ấy cũng phấn khởi, phát thề nói: “Bố mẹ đã khích lệ con như vậy, con nhất định sẽ nỗ lực để không phụ long mong mỏi con bố mẹ. Đúng rồi, hôm nay ở sới cờ con gặp một vị thúc thúc họ Chu, thúc ấy hứa sẽ dẫn con đến gặp một lão kỳ thủ có danh tiếng, nhờ người đó chỉ điểm cho con. Con nghĩ đây là một cơ hội rất tốt””Rất tốt a, con đi đi” ông bố bày tỏ sự tán thành, “có danh thủ chỉ điểm, con sẽ tiến bộ rất nhanh, đây đúng là chuyện rất tốt””Vị danh thủ đó là ai?” bà mẹ hỏi”Chu thúc thúc nói là một trong “Dương châu tam kiếm khách” lẫy lừng kỳ đàn, tên gọi Đậu Quốc Trụ ạ””A, kiếm khách vì sao lại thành danh thủ vậy?” bà mẹ không hiểu chuyện cờ, cũng không hiểu danh thủ trên kỳ đàn, nhất thời có chút mơ hồ.”Uây, kiếm khách đó không phải là kiếm khách trong tiểu thuyết kiếm hiệp, mà là mượn danh xưng kiếm khách làm danh hiệu của danh kỳ”, ông bố là người mê cờ, nên biết chuyện của giới cờ, lập tức giải thích: “Đậu Quốc Trụ là danh thủ, tôi cũng biết, ông ta nổi tiếng từ lâu ở Thượng hải””A, hóa ra là như vậy” bà mẹ chợt hiểu ra, “vậy đi bái ông ta làm thầy có cần phải có quà không?””Theo phong tục xưa, bái sư nhất định phải có quà, trong xã hội mới bây giờ không nhất thiết, nhưng cũng nên có quà, đó cũng hợp lẽ thường” ông bố giải thích.”Vậy tặng gì bây giờ” bà mẹ lại hỏiVinh Hoa nghĩ trong lòng, tặng quà lại phải tiêu tốn tiền của mẹ, mẹ đã không kiếm được nhiều, bèn nói: “Chu thúc thúc mang con đi gặp người ấy chưa chính thức là bái sư, để con gặp người ấy rồi xem xem thế nào đã””Đúng vậy, vẫn là Vinh Hoa có chủ kiến” ông bố tán đồng ý kiến của con traiThoắt chốc đã tới ngày chủ nhật, Vinh Hoa ăn qua cơm chiều, rồi từ biệt bố mẹ, và vội vàng tới chỗ ông chủ Quách. So với Chu Hàn Chương thì cậu tới sớm hơn, ngồi nơi đó chờ đợi. Ông chủ Quách nói: “vốn là tôi hứa đưa cậu đi gặp Tạ Hiệp Tốn tiên sinh, đến nay vẫn chưa có thời gian rỗi, cậu cũng phải đi học. Bây giờ, Chu thúc thúc đưa cậu đi gặp Đậu tiên sinh cũng tốt. Đậu tiên sinh mới 50 tuổi, trẻ hơn so với Tạ lão. Tạ lão cuối cùng cũng đã là lớp người xưa, tinh lực có hạn, đi gặp Tạ lão thì có thể, nhưng để Tạ lão chỉ dạy cậu chơi cờ, e rằng không đủ sức lực. Cho nên, Chu thúc thúc giới thiệu cậu với Đậu tiên sinh, tôi rất đồng ý”.
-Còn tiếp…-Hồi 4: Gặp gỡ danh tướng Đậu Quốc Trụ-Tiếp theo-
“Đậu tiên sinh là một trong Dương châu tam kiếm khách, vậy ông ấy chuyển tới Thượng hải khi nào ạ” Vinh Hoa có chút không rõ về Đậu Quốc Trụ nên rất muốn hiểu thêm.Ông chủ Quách nói: “Đậu tiên sinh chuyển tới Thượng hải khi nào, thời gian chính xác tôi cũng không biết, dù sao sau khi là kỳ thủ, hoạt động chủ yếu của ông ấy chuyển từ Dương châu về Thượng hải, thường ở Thượng hải, bây giờ ông ấy định cư ở đây luôn. Ông ấy từng chỉ trì lôi đài biểu diễn ở Thượng hải, từng nhận trách nhiệm chỉ dạy đội cờ Từ hội cư. Ông từng phát biểu không ít trên các mặt báo về văn chương bình cờ và bình các đối cục, cũng thường tham gia biểu diễn ở các nơi như Cung văn hóa. Tôi cũng không rõ lắm về Đậu tiên sinh, chỉ biết cờ của ông ấy rất cao, có lẽ lão Chu biết rõ hơn về ông ấy, cậu có thể hỏi lão Chu”.Đúng lúc ấy Chu Hàn Chương bước tới, khách khí nói với Hồ Vinh Hoa: “a, tiểu Hồ, cậu tới sớm hơn tôi, để cậu đợi, thật ngại quá””Đâu có, đâu có, cháu cũng vừa mới tới ạ” Vinh Hoa lễ phép đáp lạiÔng chủ Quách nói với Chu Hàn Chương: “ban nãy tiểu Hồ hỏi về Đậu Quốc Trụ, tôi chỉ biết sơ sơ, tôi nghĩ ông nhất đinh biết rõ hơn, ông giới thiệu một chút cho tiểu Hồ biết đi’Chu Hàn Chương nghĩ, đa muốn đem tiểu Hồ đi gặp Đậu Quốc Trụ, cũng nên cho tiểu Hồ biết một chút về Đậu, thế là Chu bèn giới thiệu về Đậu Quốc Trụ cho Vinh Hoa nghe.Nguyên Đậu Quốc Trụ sinh năm 1901 tại Dương châu, khi ấy vẫn đang là Triều Thanh. 6 tuổi Đậu bắt đầu học cờ. Phụ thân của Đậu có mở một trà lầu tại thành Dương châu. Ông bố thấy con trai yêu thích cờ, lại rất thông minh, liền khích lệ nó chơi cờ. Khi ấy, kỳ nghệ ở Dương châu rất phát triển. Còn có một người tàn tật nhưng rất nhiệt tình tổ chức giải, tự bỏ tiền, mua phần thưởng, khi ấy người ta thường gọi ông là “Mạnh Thường kỳ”. Ngay từ nhỏ Đậu Quốc Trụ thường tới nhà “Mạnh Thường kỳ” xem đấu cờ, “Mạnh Thường kỳ” thấy Đậu rất thông minh, liền chủ động dạy cờ. Sau thời Dân quốc, bố Đậu đưa Đậu đi bái kiến Chu Hoán Văn- đỉnh đỉnh cao thủ của kỳ đàn Dương châu khi ấy, khẩn cầu Dương nhận con mình làm đồ đệ. Chu Hoán Văn vì cũng đang dạy hai đứa con mình chơi cờ nên đã đồng ý nhận Đậu cùng học, cũng chẳng làm lễ bái sư gì. Từ đó, đậu làm bạn học với hai con của Chu Hoán Văn. Mỗi ngày, Đậu đều tới nhà Chu học cờ, từ sáng tới tối, mỗi ngày phải chơi hơn 10 ván. Con trai của Chu Hoán Văn, một người tên gọi Chu Đức Dụ, một người tên gọi Chu Đức Quảng. Trong ba người, Chu Đức Dụ và Đậu Quốc Trụ rất nỗ lực học hành, còn Chu Đức Quảng do không cố gắng nên đã không trở thành danh thủ. Chỉ có Chu Đức Dụ và Đậu Quốc Trụ trở thành 2 người trong “Dương châu tam kiếm khách”. Người còn lại là một người trẻ hơn 2 người họ một chút tên gọi Chu Kiếm Thu. Trình độ của bọn họ đều đạt hàng quốc thủ. Khi Đậu khoảng 30 tuổi, Đậu đã giao đấu với các danh thủ của Tô châu, Thường châu, Trấn giang, Nam kinh… và đều giành được thắng lợi. Vì kỳ nghệ của Đậu trong nhu có cương, nên mọi người đặt cho Đậu biệt hiệu “tư miên lão hổ”. Vì sao gọi Đậu Quốc Trụ, Chu Đức Dụ, Chu Kiếm Thu là “Dương châu tam kiếm khách” ư? Vì 3 người bọn họ đại diện Dương châu nam chinh bắc chiến, kỳ phong sắc bén, giống như một thanh bảo kiếm. Đậu sau khi đả bại các lộ cao thủ của Tô châu, Thường châu, Trấn giang, Nam kinh…lại chuyển tới Thượng hải khiêu chiến các cao thủ nơi đây, kết quả thắng nhiều thua ít. Năm 1932, giới cờ Nam kinh đề nghị tổ chức giải giao hữu giữa Thượng hải và Nam kinh. Theo ý kiến của Tổng tư lệnh Tạ Hiệp Tốn, giới cờ Thượng hải đã cử hai danh thủ sống lâu ở đây là Đậu Quốc Trụ và pháo vương Liêm Học Chính (nguyên là danh thủ Phúc kiến) tham gia giải. Đại diện cho giới cờ Nam kinh là Phương Khởi Hữu và Quách Xuân Lâm. 4 vị danh thủ đấu vòng tròn, kết quả Đậu Quốc Trụ đoạt chức quán quân. Năm 1936 trong chuyến viếng thăm Quảng châu và Hương cảng, Đậu đã trao đổi, giao lưu kỳ nghệ với các thiên vương của Quảng châu như Hoàng Tùng Hiên, Phùn Kính Như, Lư Huy… thắng nhiều thua ít. Đặc biệt đã giao đấu 6 ván với lão đại của Tứ đại thiên vương- Hoàng Tùng Hiên, kết quả 1 thắng, 1 thua, 4 hòa. Danh thủ Hương cảng, 1 trong tam phụng Tăng Triển Hồng cũng là bại tướng dưới tay Đậu.Sau khi Vinh Hoa có thêm chút hiểu biết về Đậu Quốc Trụ, lại càng thêm tôn kính, ngưỡng mộ Đậu, bèn nói với Chu Hàn Chương: “Cháu rất muốn được thỉnh giáo Đậu tiên sinh””Đúng vậy, Đậu lão dù đã 50, nhưng kỳ lực không giảm so với hồi trước, kinh nghiệm thực chiến phong phú, sẽ giúp đỡ được cháu rất nhiều. Chú tin nhất định ông ấy sẽ thích cháu, chúng ta mau đi thôi”. Chu Hàn Chương nói rồi quay sang cáo từ ông chủ Quách, kéo tiểu Hồ thẳng tiến nhà Đậu Quốc Trụ. Vì đường xa, hai người phải đổi vài tuyến xe điện, lại phải qua vài con phố nhỏ. Chu Hàn Chương đã tới đây nhiều lần nên rất thông thạo đường. Khi tới nhà Đậu Quốc Trụ, dù cửa đóng nhưng không khóa cửa, rõ là Đậu đang ở nhà. Chu Hàn Chương vì trước chuyện này chưa từng nói qua với Đậu Quốc Trụ, Đậu cũng không biết có khách xa tới thăm, lại đang giờ nghỉ trưa. Vì giữ lế phép, hai người đành đứng ngoài cửa chờ đợi. Ngồi dưới mái hiên nhỏ, hai người nói chuyện phiếm. Chu Hàn Chương hỏi cặn kẽ về gia cảnh của tiểu Hồ, rồi hỏi hàng ngày tiểu Hồ luyện cờ như thế nào, học hành làm sao, có chí hướng gì? Khi Chu biết được Hồ có ý muốn theo đuổi nghiệp cờ, bèn kích động nói: “Cháu tuổi còn nhỏ vậy, lại rất có năng khiếu về cờ, chỉ cần có danh thủ chỉ dạy, thêm phần nỗ lực, nhất định sẽ có ngày dương danh thiên hạ”. Tiểu Hồ nói sẽ cố gắng nỗ lực, đồng thời cậu nghĩ vị thúc thúc này thật tốt, nên bản thân cũng muốn hiểu hơn về thúc ấy, bèn hỏi về công việc của Chu. Chu nói cho tiểu Hồ biết là mình từng làm phiên dịch tiếng pháp, mình có thể nói lưu loát tiếng pháp, bây giờ không làm phiên dịch nữa, muốn đổi nghề. Chu rất thích chơi cờ, cũng là tay hảo thủ của giới nghiệp dư. Hai người đợi bên ngoài đã hơn giờ đồng hồ, bỗng lúc ấy có tiếng mở cửa, một vị lão nhân thò đầu ra hỏi: “là ai ở đây…?” mới nói nửa câu, Chu Hàn Chương đã đứng dậy nói: “uây, Đậu lão, lão đã tỉnh dậy rồi””A, hóa ra là lão Chu, sao không gõ cửa?” Đậu Quốc Trụ có chút không hiểuHồ Vinh Hoa vừa nghe Chu Hàn Chương gọi người kia là Đậu lão đã hiểu ra, lập tức đứng dậy, chủ động đi về trước, đứng cách Đậu chừng 4, 5 bước thi lễ. Không đợi tiểu Hồ ngẩng đầu lên, Đậu lão cười hiền từ nói: “A, tiểu bằng hữu, cậu….” Chu Hàn Chương vội giới thiệu: “tiểu bằng hữu này tên gọi Hồ Vinh Hoa, năm nay mới 10 tuổi nhưng đánh cờ rất tốt, tôi hôm nay đặc biệt dẫn nó tới đây bái kiến lão, xin lão chỉ điểm cho nó chút xíu””Được thôi, được thôi, mau, mau vào trong” Đậu Quốc Trụ vươn tay ra mời khách vào nhà”Đậu lão sư, quầy rầy giờ nghỉ của lão, thật ngại chết ạ” Hồ Vinh Hoa học theo khẩu khí của người lớn, lễ phép nói.”Uây, không sao, không sao, lão ngủ đủ rồi, hai người đợi bên ngoài lâu chưa””Dạ, được một lúc ạ, cháu và Chương thúc thúc sợ làm phiền lão nên mới đứng chờ bên ngoài ạ”Đậu Quốc Trụ trìu mến nhìn Hồ Vinh Hoa, một tay vòng qua khoác vai tiểu Hồ nói: “cậu thật thông minh, lanh lợi”Nói rồi 3 người bước vào trong phòng. Vinh Hoa nhìn khắp gian phòng, cảm giác nơi đây thật thanh khiết. Đặc biệt là bàn cờ đặc dựa vào cửa sổ thật làm người ta chú ý. Trên bàn đặt một bàn cờ rất tinh xảo, hai bên bàn là hai chiếc ghế dựa, thực quả là nơi ngồi chơi cờ lý tưởng.Đậu Quốc Trụ vừa mời khách ngồi, vừa đi pha trà mời khách. Vinh Hoa thấy vậy liền chủ động nói với Đậu: “Đậu lão sư, xin hãy ngồi xuống, hãy để học sinh đi pha trà””Ây, cậu là khách, làm sao có thể để khách đi pha trà” Đậu Quốc Trụ cười hì hì nháy mắt nói với tiểu Hồ.”Cháu là học sinh, nên để học sinh pha trà mời lão sư” Vinh Hoa vừa nói vừa pha trà.Đậu Quốc Trụ và Chu Hàn Chương đều nở một nở cười mãn nguyện. Sau khi pha xong hai cốc trà bèn đặt trên bàn trước mặt Đậu Quốc Trụ và Chu Hàn Chương và lễ phép nói: “Mời Đậu lão sư và Chu thúc thúc dùng trà””Uây, cảm ơn” Đậu Quốc Trụ và Chu Hàn Chương đồng thanh nói”Hai người không cần cảm ơn, đây là việc học sinh nên làm””Vì sao cậu không tự pha cho mình một cốc” Đậu Quốc Trụ hỏi”Ây, cháu là học sinh, uống nước trắng là được rồi” nói đoạn Vinh Hoa tự rót cho mình một cốc nước trắng.Đậu Quốc Trụ thấy Vinh Hoa đội một chiếc mũ màu vàng, cổ đeo khăn đỏ, mặc một chiếc áo màu xanh, rất chỉnh tề thanh khiết, khuôn mặt non trẻ, mi thanh mục tú, trông rất thanh tú, đặc biết đối với người rất có lễ phép, cái miệng thằng bé thật ngọt ngào, một tướng mạo thông minh lanh lợi, trong lòng rất thích bèn nói với Chu Hàn Chương: “Thằng bé này thật không tồi””Đúng vậy, theo tôi biết, thằng bé này ai thấy cũng thích, nó ở sới cờ của họ Quách chơi cờ, người người đều tán dương nó, không chỉ tán dương về kỳ nghệ của nó, mà còn tán dương con người nó” Chu Hàn Chương dùng ngữ khí thán phục miêu tả lại.”Đúng rồi, thằng bé thật đáng yêu. Hai người từ nơi xa tới hàn xa của tôi, lại chờ rất lâu ngoài cửa, tôi thật sự rất cảm động. Tới nào, tôi sẽ bồi tiếp thằng bé này vài ván. Đậu Quốc Trụ nói rồi ngồi xuống ghế dựa bên bàn cờ.Hồ Vinh Hoa cũng ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện với Đậu Quốc Trụ.”Đậu lão sư nhường cháu mấy quân” Vinh Hoa khiêm tốn và lễ phép hỏi”Nghe nói cậu đánh rất tốt, không vội nhượng quân, đánh một ván xem xem thế nào đã” Đậu muốn xem thử sức cờ của Vinh Hoa thế nào”Ây, cháu đánh ở sới cờ toàn là với người chơi cờ bình thường, chưa từng giao đấu với danh thủ” Vinh Hoa nói như vậy không phải giả vờ khiêm tốn mà cậu cho rằng Đậu Quốc Trụ là đỉnh đỉnh cao thủ, nhất định rất lợi hại, bản thân mình nhất định còn kém rất xa.”Không cần vội, tiểu tử đánh một ván đã, để lão xem sức cờ của cậu thế nào” Đậu Quốc Trụ nói lời thật lòng”Tiểu Hồ trước tiên đánh một ván đi” Chu Hàn Chương vội bảo Vinh HoaThế là Vinh Hoa không còn ngại chuyện chấp quân, bèn chủ động bày cờ. Bày xong Vinh Hoa nói: “Đậu lão sư, học sinh đi trước ạ””Cậu cứ đi trước” Đậu Quốc Trụ lên tiếngThế là một già một trẻ ngồi đấu cờ. Vinh Hoa vừa cầm quân cờ lên đã quên thân phận của hai bên, ôm theo niềm tin tất thắng, tinh thần phấn chấn đi pháo 2 bình 5, “cạch” một tiếng, đặt quân rất mạnh, sau đó ngước nhìn Đậu Quốc Trụ”A, tiểu tử, cậu thích chơi pháo đầu hử?””Dạ, không nhất định ạ. Ván này cháu muốn thử dùng pháo đầu thôi ạ” Vinh Hoa nhẹ nhàng nói”Được a, các loại khai cục đều có thể dùng” Đậu Quốc Trụ nói xong bèn đi mã 8 tiến 7.Vinh Hoa nghĩ thoáng chốc rồi đi mã 2 tiến 3. Đậu Quốc Trụ cũng tiện tay đi binh 3 tiến 1. Vinh Hoa cũng nghĩ chốc rồi đi xe 1 bình 2. Đậu Quốc Trụ vẫn tiện tay đi xe 9 bình 8. Vinh Hoa lập tức đi xe 2 tiến 6. Đậu Quốc Trụ vội đi mã 2 tiến 3. Đến đây hình thành thế trận trung pháo đối bình phong mã. Bên tiên phát động thế công, dần dần bức người. Đậu Quốc Trụ vốn chẳng xem Vinh Hoa vào đâu, chỉ tiện tay mà đi. Nhìn thấy tiểu Hồ công gấp, nắm quyền chủ động, trong lòng không tránh khỏi giật mình: “Haiz, tiểu tử này cũng thật hại, mình không thể thất thủ thua trước nó”. Thế là Đậu dừng lại suy nghĩ cẩn thận cục diện, cuối cùng quyết định tính quân, giản thế cục diện, giải trừ thế công của tiểu Hồ. Vinh Hoa nhắm vào sách lược của Đậu, bèn áp dụng chiến thuật “dương đông kích tây” cố ý đi xe 9 bình 8 tróc pháo, Đậu lão đành phải chạy pháo. Vinh Hoa thừa dịp binh 3 tiến 1, chuẩn bị nước sau quá hà ăn tốt. Lúc này Đậu lão nhìn thấy cục thế vô cùng cẩn mật, bên hậu lâm vào nguy hiểm bại trận, đành phải xuất hết thao lược cố giữ vững thành trì, trải qua một hồi đổi quân, cuối cùng chuyển thành thế hòa, lúc này Đậu lão mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.”Đậu lão sư thật lợi hại” Vinh Hoa vốn muốn dùng chiến thuật công kích, ngờ đâu bị hóa giải hết, nên rất khâm phục Đậu lão.”Uai, tiểu tử này, rất hung hăng nha, xém chút chém chết lão rồi” Đậu lão ra vẻ than thở.Chu Hàn Chương đứng ngoài xem cờ, thấy hiểm nguy trùng trùng cùng thầm lo hộ Đậu Quốc Trụ. Chu thầm nghĩ: “nếu một trong Dương châu tam kiếm khách đỉnh đỉnh đại danh mà bị một đứa trẻ kích bại, há chẳng phải trò cười cho đối phương sao” Vừa nhìn thấy hòa cờ, Chu vui thay cho Đậu, lại cũng rất phấn khởi về tiểu Hồ, thế là Chu nói: “Đậu lão, kỳ nghệ của tiểu Hồ xem ra không tầm thường, nếu không phải Đậu lão kinh nghiệm phong phú, hóa giải hết mọi thế công của nó mới thành hòa cờ, nếu đổi lại là tay cờ khác chắc chắn tiểu Hồ đã thắng ván này rồi”.”Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử này khá lắm, sau này nhất định có tiền đồ” Đậu Quốc Trụ tán thưởngHồ Vinh Hoa nghĩ tới những nước đi ban nãy, cảm giác mình nghĩ chưa thấu đáo, cho nên thế công mới bị hóa giải; nếu nghĩ thêm một chút, có thể thấy ra nước thứ 27 nhất định phải thắng lợi, thế là cậu nói: “Đậu lão sư, cháu hối hận đã đi sai nước 27, nếu cháu đổi lại thành tốt 3 bình 2 ăn pháo phong xe, kết quả chắc sẽ khác, Đậu lão sư có phải vậy không ạ?”.”Haiz, cậu nói rất đúng, đúng là nước thứ 27 cậu sai lầm lớn. Sao bây giờ cậu lại biết nước đó sai lầm” Đậu Quốc Trụ thấy tiểu Hồ tự nhìn ra sai lầm của bản thân nên rất kinh ngạc.”Đậu lão sư, không giấu gì lão sư, sau khi lão sư đi nước 28, cháu mới thấy hối hận vì sao trước đó không bình tốt ăn pháo phong xe, trong lòng vẫn cứ tự trách mình sao lúc quan trọng không để ý nặng nhẹ” Vinh Hoa tự trách bản thân.”Hảo tiểu tử, vốn dĩ lão định chỉ ra sai lầm của cậu, nhưng cậu đã tự nhìn ra, lão không cần phải nói nữa. Muốn chơi tốt một ván cờ, thì mỗi nước đi phải cẩn trọng, khi đã có ưu thế không thể dễ dàng đánh mất nó, không cho đối thủ có cơ hội vãn hồi. Ngược lại, dù cờ có bị lép nhất định phải giữ được bình tĩnh, tìm ra sai sót của đối phương để phản công. Vừa rồi, cờ của lão không tốt, nhưng dựa vào sự bình tĩnh của bản thân, cuối cùng cũng nắm được sai lầm của cậu mà thủ hòa được” Đậu Quốc Trụ thành tâm thành ý nói những hiểu biết của bản thân cho tiểu Hồ.Hồ Vinh Hoa nói: “Ván cờ hôm nay đã cho cháu một bài học sâu sắc, lời chỉ dạy của Đậu lão sư nhất định cháu sẽ ghi nhớ”.”Kha kha, rất tốt, rất tốt” Đậu Quốc Trụ cao hứng nói.Chu Hàn Chương cho rằng, một già một trẻ đánh cờ kết quả đẹp nhất là hòa cờ; tiểu Hồ nhận được thêm kinh nghiệm, Đậu lão cũng không mất đi danh tiếng cao thủ. Chu với tư cách là người giới thiệu, cũng có được tác dụng tích cực, cả ba bên đều hài lòng, bèn nói: “tiểu Hồ, hôm nay cậu có thể hòa được với Đậu lão, thật là ghê gớm. Đậu lão sư không nói hai lời, chúng ta vừa tới là cùng cháu đánh cờ, lại chỉ dạy cho cháu, thật là một lão sư tốt””Đúng ạ, từ khi ra đời tới nay, đây là lần đầu tiên cháu đánh cùng danh thủ giống như Đậu lão sư, cháu vô cùng cảm ơn lão sư đã chỉ dạy, cháu sẽ ghi nhớ mãi” Vinh Hoa nói ra lời tận đáy lòng.Chu Hàn Chương nói: “như vậy rất tốt. tiểu Hồ bây giờ không còn sớm nữa, đường lại xa, Đậu lão tuổi không còn trẻ, chúng ta không thể làm phiền lão nữa. Về sau khi nào tới xin lão Đậu lão chỉ giáo, liên hệ sau có được không?””Được ạ, được ạ” Vinh Hoa gật gật đầu nói, rồi hướng về Đậu Quốc Trụ cậu nói: “Đậu lão sư, cảm ơn sự chỉ dạy của lão sư”Đậu Quốc Trụ thấy Vinh Hoa thông minh, lanh lợi lại lễ phép như vậy, trong lòng rất thích cậu, nói: “Không cần cảm ơn, về sau khi nào có thời gian, cậu cứ tới nhà lão chơi”Vinh Hoa vội đáp: “nhất định cháu sẽ tới. Ngoài ra, cháu nghe nói lão sư hay đi đấu cờ biểu diễn, vậy lão sư có thể cho cháu theo cùng, để cháu học tập được không ạ?””Được thôi” Đậu Quốc Trụ đáp, “Đúng rồi, cậu nói làm lão mới nhớ, chủ nhật tuần sau lão có buổi đấu diễn, nếu cậu có thời gian, lão sẽ mang cậu cùng đi””Như vậy quá tốt ạ, chủ nhật tuần sau cháu nghỉ học, nhất định cháu sẽ đi” Vinh Hoa nhất thời phấn khích.Chu Hàn Chương cũng bày tỏ muốn đi xem đấu biểu diễn. Thế là, 3 người hẹn chủ nhật tuần sau cùng đi.
3 bình luận
không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad
Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé
Cao thủ cờ tướng có đó youtube