Hồi 32: Khai Sáng “Thập Liên Bá” Vĩ Nghiệp
Tháng 10 năm 1979 là kỷ niệm 30 năm thành lập cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Để kỷ niệm Quốc khánh 30 năm, đại hội thể thao toàn quốc lần thứ 4 được khai mạc tại Bắc Kinh. Các tỉnh thành phố phái ra đoàn đại biểu thể thao, sôi nổi thẳng tiến đến thủ đô Bắc Kinh tham gia đại điển Quốc khánh và đại hội thể thao lần thứ 4. Thành phố Thượng Hải phái ra đoàn đại biểu thể thao lớn mạnh, trong đó bao gồm cả các kỳ thủ ưu tú của 3 loại cờ. Đội cờ tướng Thượng Hải có 4 người: Hồ Vinh Hoa, Từ Thiên Lợi, Chu Vĩnh Khang, và Lâm Hoành Mẫn. Từ Thiên Lợi nổi tiếng với “song thương tướng”, có thành tựu trong cờ vua và cờ tướng, từng là một trong những người giới thiệu Hồ Vinh Hoa gia nhập đội tập huấn cờ tướng Thượng Hải.Năm 1959 cậu chuyển sang cờ vua, giành được quán quân cờ vua toàn quốc hai kỳ 1960 và 1962. Sau cách mạng văn hóa, câu quay trở lại cờ tướng. Chu Vĩnh Khang luận tuổi tác lớn hơn Hồ Vinh Hoa 4 tuổi, nguyên là người Quảng Đông Triều Dương, năm 1958 tiến vào kỳ đàn Thượng Hải, năm 1962 tham gia vào đội cờ tướng thành phố Thượng hải, từ 1964 đại diện Thượng Hải tham gia giải đấu toàn quốc, năm 1977 giành được á quân giải cờ tướng toàn quốc. Lâm Hoành Mẫn là tân tú, sinh năm 1959 tại Thượng Hải, thời niên thiếu từng được chỉ dạy bởi danh thủ Chu Kiếm Thu, kỳ nghệ tiến bộ rất nhanh. Năm 1977 được chọn vào đội cờ tướng thành phố Thượng Hải. Lúc đó cậu chỉ mới tròn 20 tuổi. Trong 4 người này, Hồ Vinh Hoa đương nhiên là chủ lực số một. Từ Thiên Lợi đối với Hồ Vinh Hoa có thứ tình cảm đặc biệt thâm hậu.Cậu là nhân chứng nhìn thấy Hồ Vinh Hoa từ một thiếu niên đến khi đạt được quán quân toàn quốc “cửu liên bá”. Hồ Vinh Hoa từng thân thiết gọi cậu là “Từ đại ca”. Chủ lực đội Thượng Hải đời trước Hà Thuận An đã qua đời, Chu Kiếm Thu tuổi cao cũng đã nghỉ hưu. Hiện giờ trong đội chỉ có cậu và Hồ Vinh Hoa là đội viên cũ, Từ Thiên Lợi cảm khái nói với Hồ Vinh Hoa: “Năm 1960 đội Thượng Hải chúng ta đi Bắc Kinh tham gia giải đấu cờ tướng của đại hội thể thao toàn quốc lần đầu, cậu giành được quán quân cờ tướng toàn quốc, ta giành được quán quân cờ vua toàn quốc, Hà Thuận An và Chu Kiếm Thu cũng biểu hiện rất xuất sắc. Đội Thượng Hải chúng ta giành được quán quân đồng đội. Lần này ta tham gia giải đấu cờ tướng toàn quốc, tác chiến cùng cậu, chúng ta còn có thể giành được quán quân đồng đội không?”
Hồ Vinh Hoa nói rất tự tin: “Ta muốn, chỉ cần lâm trận phát huy toàn bộ, tranh giành quán quân cũng không phải là vấn đề lớn.”
Từ Thiên Lợi nói: “Năm 1960 ta tham gia thi đấu cờ vua giành được quán quân. Lần này tham gia thi đấu cờ tướng, quán quân khẳng định không có phần của ta rồi.”
Hồ Vinh Hoa khích lệ: “Vậy thì không hẳn. Công lực của cậu tốt, gắng sức lên là vẫn có hy vọng.”Từ Thiên Lợi lắc tay nói: “Có cậu cửu liên bá ở đây, ta đâu dám cuồng vọng, ta chỉ một lòng hy vọng cậu hoàn thành thập liên bá vĩ nghiệp thôi. Cậu đã cửu liên bá rồi, đương nhiên nên bước thêm một bước dài nữa, tranh thủ thập liên bá, công thành danh toại.”
Hồ Vinh Hoa cười thản nhiên: “Nói thật lòng, năm 1960 lần đầu tham gia giải đấu toàn quốc, ta vốn dĩ không nghĩ đến quán quân toàn quốc, chỉ biết học hỏi ở các lão tiền bối lão kỳ thủ, kết quả lại may mắn gặt được quán quân. Sau này mỗi lần thi đấu toàn quốc, ta cũng không nghĩ rằng sẽ giành quán quân. Chỉ là ghi được nhiều điểm mới phân được cao thấp. Xem ra có vẻ kỳ vận của ta tốt. Còn về thập liên bá, nếu không phải hôm nay cậu đề cập, ta vẫn không có nghĩ đến, ta vẫn là thái độ đó, cờ phải đi cho tốt, chỉ cần đạt được điểm của quán quân, thì tự nhiên sẽ giành được quán quân; nếu không được điểm đó, cậu muốn giành quán quân cũng không được.”Từ Thiên Lợi gật đầu đồng tình nói: “Cậu nói cũng có lý. Thường có tình trạng như vậy, có người một lòng muốn giành quán quân, nhưng vẫn luôn thất vọng, có người không nghĩ sẽ tranh quán quân, chỉ vì cờ đi được tốt, quán quân tự nhiên rơi vào đầu người đó. Năm 1960 ta tham gia thi đấu cờ vua, lúc đầu cũng không có nghĩ đến quán quân, kết quả quán quân lại rơi vào đầu ta. Đây hẳn là có tác dụng của trạng thái tinh thần thoải mái. Có người quá ao ước đoạt quán quân, khiến cho tinh thần khẩn trương, lâm trận không thể phát huy toàn bộ.”
Hồ Vinh Hoa lập tức phụ họa: “Cậu nói quá đúng rồi. Giải đấu toàn quốc năm ngoái, ta thua Dương Quan Lân, lão hơn ta 3 điểm. Rất nhiều người cho rằng quán quân của ta cũng vứt đi rồi. Lão Dương khẳng định là giành được quán quân rồi. Nhưng, sau đó ta thắng 2 ván cuối, còn lão Dương không phát huy toàn bộ ở 2 lượt cuối, 1 thua 1 hòa. Kết quả ta hơn lão ngược lại 1 điểm, quán quân dĩ nhiên là ta. Với kỳ lực của lão Dương, hai lượt cuối có thể thắng. Trong đó phải chăng có yếu tố tinh thần, chỉ có lão Dương mới biết được.”
Du Ngọc Xương là đội trưởng đội cờ Thượng Hải, rất tự nhiên hy vọng Hồ Vinh Hoa hoàn thành thập liên bá. Vì đây không chỉ là vinh quang của bản thân cậu, mà còn là vinh quang của thành phố Thượng Hải và đoàn đại biểu thể thao thành phố Thượng Hải. Ông hiểu tâm thái của Hồ Vinh Hoa, rất có lòng tin ở cậu.Đêm hôm trước khi Hồ Vinh Hoa xuất chinh, cậu về nhà thăm ba mẹ và chị em. Ba cậu trước kia nói: Vinh Hoa đi cờ có thành tựu rồi. Hiện giờ đổi thành câu: Thành tựu của Vinh Hoa càng ngày càng lớn rồi. Ông nghe nói Vinh Hoa phải đi Bắc Kinh tham gia giải cờ tướng của đại hội thể thao toàn quốc lần thứ 4, cũng là kỷ niệm 30 năm Quốc khánh. Trong lòng ông vui mừng phấn chấn, nói với Vinh Hoa: “Vinh Hoa, con lần này đi Bắc Kinh là đa hỷ lâm môn rồi! Quốc khánh đại điển là đại hỷ, trong ngày đại hỷ tham gia giải đấu toàn quốc cũng là một hỷ, nếu con tiếp tục giành được quán quân thứ 10, đó cũng là đại hỷ. Đây há chẳng phải là đa hỷ lâm môn sao!”
Hồ Vinh Hoa biết ba có ý nói lời tốt lành, dụng ý trong đó vẫn là hy vọng cậu giành được quán quân. Hồ Vinh Hoa bản thân vốn không tin cái gọi là duy tâm chủ nghĩa, nhưng cũng không thể phụ lòng tốt của ba cậu, liền nói: “Ba, đích thực là đa hỷ lâm môn. Nhưng, con cảm thấy vẫn còn một hỷ.”Ba cậu có phần không hiểu, hỏi: “Lại thêm một hỷ, con đang ám chỉ điều gì?”
Hồ Vinh Hoa cười: “Ba có đứa cháu gái Lộ Lộ không phải cũng là một hỷ sao?”
“Đúng rồi, đúng rồi! Là đa hỷ lâm môn!” Ba cậu phấn khởi đứng dậy từ chiếc ghế đang ngồi.
Chị cậu chỉ vào phần thưởng huy chương vàng nói: “Em trai, bây giờ đã có 9 tấm huy chương vàng, có thêm 1 tấm nữa là đủ 10 tấm rồi. Đại hội thể thao lần này hy vọng em tiếp tục giành quán quân, lấy thêm tấm huy chương vàng về đây, kết thành đủ 10 tấm.”
Mẹ cậu đối với 9 lần quán quân của con mình cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, bà kỳ vọng Vinh Hoa tiếp tục giành lấy, cho đến già nghỉ hưu mới thôi, giữ lại một trang huy hoàng trong lịch sử Trung Quốc. Bà lập tức đính chính lời của con gái: “Sao lại là kết thành đủ 10 tấm. Điều này không đúng. Hồ Vinh Hoa chẳng lẽ chỉ lấy đủ 10 tấm huy chương vàng rồi không lấy nữa sao? Tôi thì muốn nó tiếp tục giành về, cho đến khi nó không tham gia giải đấu toàn quốc mới thôi. Vậy thì quyết không phải là 10 tấm huy chương rồi.””Mẹ, con đâu có nói đủ 10 tấm rồi thì ngưng đâu, sau này còn phải liên tục giành về mà!” Con gái biện giải.
“Con thì không nên nói câu kết thành đủ 10 này.” Mẹ cậu vẫn là không đồng ý con gái nói như vậy.
Ba cậu hòa giải: “Hai người chỉ là nói không giống nhau, trong lòng thì giống nhau, đều là hy vọng Vinh Hoa tiếp tục giành quán quân, giành quán quân lần thứ 10 trước, sau này tiếp tục giành nữa, cho đến khi Vinh Hoa già, không tham gia thi đấu nữa mới thôi. Nếu có thể như vậy, thì sẽ là kỳ tích lớn trong lịch sử cờ tướng Trung Quốc.”
“Ồ, ba nói hay quá!” Em cậu cũng tán thành ý kiến này.
Thế là, cả nhà cũng tán thành ý kiến này. Vợ và con gái của Hồ Vinh Hoa đương nhiên cũng hy vọng như vậy.
Hồ Vinh Hoa rất hiểu tâm tình và nguyện vọng của cả nhà, nhưng trong lòng cậu nghĩ, trên đời không có tướng quân thắng mãi, không có hoa không tàn, tùy theo tuổi tác bản thân già đi và sự xuất sắc của tân tú, quán quân sẽ có ngày đổi chủ. Nhưng cậu muốn cả nhà vui vẻ, không có đem suy nghĩ của bản thân nói với cả nhà, chỉ nói: “Con sẽ cố gắng hết sức.”Thi đấu cờ của đại hội thể thao toàn quốc lần thứ 4 được cử hành tại đại sảnh của cung thiếu niên thành phố Bắc Kinh. Đây vốn là “thọ hoàng điện” được xây vào triều Minh, rộng rãi cực kỳ. Trước là thi đấu đồng đội, 4 đội viên của đội Thượng Hải, do Hồ Vinh Hoa đánh đài thứ nhất, Từ Thiên Lợi đánh đài thứ 2, Chu Vĩnh Khang đánh đài thứ 3, Lâm Hoành Mẫn đánh đài thứ 4. Sau vài ngày so tài, đội cờ vây và cờ vua thành phố Thượng Hải đều giành được quán quân đồng đội, chỉ có thứ hạng của đội cờ tướng Thượng Hải vẫn chưa quyết định. Nhưng, chỉ cần có thể chiến thắng hoặc chiến hòa đội cờ tướng Quảng Đông, đội cờ tướng Thượng Hải sẽ có thể giành được quán quân. Vì vậy lượt cuối cùng thi đấu với đội Quảng Đông là yếu tố quyết định quán quân đồng đội thuộc về ai. Đội trưởng Du Ngọc Xương một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ vinh quang là cả 3 loại cờ cũng đoạt được quán quân đồng đội, tranh quang cho thành phố Thượng Hải. Ông liền làm công tác tư tưởng với các đội viên, kêu họ toàn lực chiến thắng đội Quảng Đông.Ông phân tích, trong 4 ván cờ, đội Thượng Hải chỉ cần thắng 2 ván hòa 2 ván, hoặc là thắng 2 ván, thua 1 ván hòa 1 ván, đều có thể thắng. Đài thứ nhất Hồ Vinh Hoa đối Dương Quan Lân, Hồ Vinh Hoa đại khái có 60% hy vọng thắng. Đài thứ 2 Từ Thiên Lợi đối Thái Phúc Như, đại khái có 50% hy vọng thắng. Thái Phúc Như có biệt hiệu “Dương thành tiểu bá vương”, từng giành được á quân, quý quân, và top 4 toàn quốc. Thực lực hai người tương đương, quan trọng là lâm trận phát huy. Đài thứ 3 Chu Vĩnh Khang đối Lưu Tinh. Lưu Tinh là tân tú của Quảng Đông, chỉ có 21 tuổi, năm 1974 mới tham gia giải đấu toàn quốc, chưa từng giành được thứ hạng ưu tiên. Luận thực lực Chu Vĩnh Khang hiển nhiên cao hơn Lưu Tinh. Dự tính có 60% hy vọng chiến thắng. Đài thứ 4 Lâm Hoành Mẫn đối Lữ Khâm. Lữ Khâm cũng là tân tú của Quảng Đông. Hai người cũng đều là thanh niên. Dự tính khả năng thắng là 50%. Tóm lại, song phương 4 vị đối thủ, thực lực tương đối ngang ngửa, quan trọng là lúc lâm trận ai tỉ mỉ hơn, bình tĩnh hơn, kiên cường hơn.Thi đấu bắt đầu, song phương vô cùng nghiêm túc, bắt đầu từ 1h, khổ chiến đến khoảng 5h, đã đấu được hơn 4 tiếng rồi. Đài thứ 2 kết thúc trước tiên, Từ Thiên Lợi và Thái Phúc Như đi thành hòa cờ. Sau đó đài thứ 4 Lâm Hoành Mẫn và Lữ Khâm cũng bắt tay bàn hòa. Nhưng sau đó đài thứ 3 Chu Vĩnh Khang một bước bất cẩn đã thua Lưu Tinh. Như vậy, đội Quảng Đông với 4:2 dẫn trước. Lúc này, hy vọng của đội Thượng Hải chỉ biết trông cậy vào Hồ Vinh Hoa. Nếu Hồ Vinh Hoa chiến thắng, sẽ thành 4:4 hòa. Do điểm của đội Thượng Hải cao hơn đội Quảng Đông 1 điểm, đội Thượng Hải đương nhiên sẽ thành quán quân. Nhưng, những người xung quanh thảo luận sôi nổi, cho rằng đội Quảng Đông đã nắm chắc phần thắng, lý do là: cục cờ giữa Dương Quan Lân và Hồ Vinh Hoa đã tiến vào tàn cục. So sánh quân lực song phương, là cục diện hòa cờ, Dương Quan Lân có 1 Mã, 3 Tốt và song Sĩ, Hồ Vinh Hoa cũng có 1 Mã, song Binh và Sĩ Tượng toàn. Cục diện như vậy, mọi người đều cho rằng chỉ có thể hòa cờ. Ván này một khi hòa, đội Quảng Đông sẽ cao hơn Thượng Hải 1 điểm. Điều này làm đội trưởng Du Ngọc Xương lo lắng.Lẽ nào Hồ Vinh Hoa thật sự không có cách thắng sao? Đoàn trưởng đoàn đại biểu thể thao thành phố Thượng Hải từng nói với Du Ngọc Xương, hy vọng đội cờ tướng cũng có thể giành được quán quân đồng đội, khiến đội cờ Thượng Hải có thể hoàn thành nhiệm vụ quán quân đồng đội 3 loại cờ. Hiện giờ đoàn trưởng thấy hết cơ hội rồi, chỉ biết thất vọng rời khỏi hội trường. Nhưng Du Ngọc Xương thân là đội trưởng, vẫn không cam tâm nhận thua như vậy. Ông mấy lần dùng ánh mắt nhắc nhở Hồ Vinh Hoa, muốn Hồ Vinh Hoa bằng mọi cách, khiến hòa cờ đổi thành thắng cờ. Hồ Vinh Hoa thấy Du Ngọc Xương vẫn đứng bên cạnh mình, không chịu rời đi, liền đoán được ông hy vọng cậu ta chiến thắng Dương Quan Lân. Đây không chỉ là vấn đề của cá nhân cậu ta, mà còn là vấn đề vinh dự của thành phố Thượng Hải. Lúc cậu đang nghĩ như vậy, Dương Quan Lân nói với cậu: “Tiểu Hồ, xem ra là hòa cờ rồi, không cần phải đánh tiếp nữa.”Hồ Vinh Hoa biết được mục đích chủ hòa của Dương Quan Lân, đó là để cho đội Quảng Đông giành được quán quân đồng đội. Vậy phải làm sao đây? Nếu không đồng ý hòa cờ, Dương Quan Lân nổi giận, trăm phương ngàn kế tạo thành hòa cờ, vậy thì phiền phức rồi. Thế là Hồ Vinh Hoa giả vờ không nghe được lời đề nghị cầu hòa của Dương Quan Lân, cúi xuống đi cờ, ép Dương Quan Lân lo ứng phó. Dương Quan Lân tự cho rằng cờ này tất hòa, nhưng ông cũng muốn nghĩ, nếu cậu không đồng ý hòa, vậy thì ta sẽ tìm cách tranh giành với cậu, khiến hòa cờ đổi thành thắng cờ. Có thể thắng Hồ Vinh Hoa cậu đương nhiên là không gì bằng rồi. Cậu đã 9 lần liền áp chế lão Dương ta, hôm nay ta đánh bại cậu, càng có thể diện hơn là hòa cờ.Thế là Dương Quan Lân với suy nghĩ như vậy, ông vốn dĩ có thể dùng con Mã đang đứng ở hà giới đổi lấy một Binh của Hồ Vinh Hoa, lập tức trở thành hòa cục, nhưng đã không đổi. Hồ Vinh Hoa đang sợ ông đổi Binh, khi thấy ông không đổi, vui mừng đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lập tức dùng Mã hỗ trợ Binh thẳng tiến vào nội địa của địch, quyết liệt chiến đấu, quyết sống chết với ông. Dương Quan Lân cũng muốn thủ thắng, tiến hành phản kích, không ngờ Hồ Vinh Hoa sáng mắt nhanh tay, bắt được một nước cờ sai sót của Dương Quan Lân, lập tức phế Binh bắt Mã. Lúc này những người bên cạnh bình luận, nói Hồ Vinh Hoa đã đi được một nước cờ tuyệt diệu, Dương Quan Lân tiến thoái lưỡng nan. Du Ngọc Xương nghe được bình luận, nhất thời không hiểu, hỏi Từ Thiên Lợi: “Tiểu Hồ có phải đi được diệu thủ không?”
“Đúng vậy, bây giờ tiểu Hồ cố ý đem Binh nhường Dương Quan Lân ăn, nếu lão Dương tham ăn Binh, tiểu Hồ sẽ có thể nhảy Mã Sĩ giác, sau đó hoành Binh, sẽ thành sát cục, nếu lão Dương không ăn Binh, nhảy Mã ra ngoài, vậy thì tiểu Hồ sẽ có thể ăn được đối phương 1 Sĩ. Như vậy thì sẽ không thể hòa cờ rồi. Tiểu Hồ tất thắng.”Du Ngọc Xương nghe Từ Thiên Lợi nói vậy, liền dự tính trong lòng, đứng bên cạnh tiểu Hồ xem cờ. Dương Quan Lân quả nhiên không ăn Binh, mà nhảy Mã ra ngoài. Tiểu Hồ không khách sáo ăn mất 1 Sĩ. Dương Quan Lân quyết liệt chống cự tiếp giá, nhưng rốt cuộc vì thiếu mất 1 Sĩ, chống cự không nổi sự tấn công của tiểu Hồ, chỉ có thể nhận thua.
“Tốt lắm!” Đội viên đội Thượng Hải và đội trưởng Du Ngọc Xương vui mừng reo lên. Du Ngọc Xương bắt tay Hồ Vinh Hoa thật chặt, khen cậu: “Tiểu Hồ, thật đúng là cậu, khiến hòa cờ đổi thành thắng cờ rồi, tuyệt diệu! Tuyệt diệu!”
Hồ Vinh Hoa vẫn duy trì tâm thái bình tĩnh, khiêm tốn nói: “Đó là gặp may.”
“Sao lại là gặp may? Cậu đã đi được tuyệt trước, khiến Dương Quan Lân tiến thoái lưỡng nan, tiếp giá không được mà.”
“Đó là sau này. Nếu Dương Quan Lân đổi đi Binh của ta, vậy thì tuyệt đối hòa cờ rồi.”
“Vậy tại sao ông không đổi?”
“Không biết lão Dương nghĩ sao, ta cũng cảm thấy kỳ lạ, cũng có thể là ông ta cũng muốn thắng ván cờ này.”
“Được rồi, cậu quay về tổng kết lại kinh nghiệm thi đấu từ trận này đi.” Du Ngọc Xương nói xong rời khỏi Hồ Vinh Hoa, lập tức báo cáo kết quả cho đoàn trưởng đoàn đại biểu biết.
Đoàn trưởng nghe Du Ngọc Xương nói tiểu Hồ thắng được Dương Quan Lân, kinh ngạc vô cùng, hỏi: “Đã nói đó là cục diện hòa cờ, tiểu Hồ sao thắng được vậy?”
Du Ngọc Xương cũng không biết phải nói sao với đoàn trưởng, chỉ nói: “Đây là diệu thủ hồi xuân của tiểu Hồ. Còn diệu pháp ra sao, chỉ có thể để tiểu Hồ tự nói, người ngoài cuộc nói không rõ ràng.”
Đoàn trưởng nói: “Cũng được, sau khi quay về mởi lễ hội thưởng công, để tiểu Hồ lên đài giảng giải.”Hồ Vinh Hoa lập được đại công trong giải đồng đội, khiến đoàn đại biểu thể thao thành phố Thượng Hải giành được toàn bộ quán quân đồng đội các loại cờ, giải tỏa được áp lực trong lòng cậu. Cậu đem tâm tình vui vẻ này tiến vào giải cá nhân. Cậu biết giải cá nhân này có liên hệ đến thành bại của thập liên bá, cùng tâm nguyện của cả nhà liên kết lại, ba, mẹ, chị, em, vợ, con gái cũng đều hy vọng cậu giành được tấm huy chương vàng thứ 10. Đồng thời cậu nghĩ, mỗi đối thủ tham gia giải cá nhân đều chống lại cậu, cũng đều muốn kéo cậu xuống chiếc ghế quán quân. Cậu đối diện với sự khiêu chiến nghiêm khắc. Cậu đối mặt với nhiều người khiêu chiến như vậy, muốn 1 ván cũng không thua là rất khó khăn. Trên thực tế, các trận chiến trong cửu liên bá trước kia, cũng đều có tình trạng thua một hai ván cờ.Nhưng, chiến đấu đến sau cùng, vẫn là cậu giành quán quân. Lần này liệu có xuất hiện tình hình tương tự không? 10 người quyết đấu tuần hoàn, cậu phải đấu 9 ván. Cậu giương cờ chiến thắng, rất thuận lợi thắng được lượt thứ nhất thứ 2. Lượt thứ 3, cậu gặp được Hồ Bắc Liễu Đại Hoa. Liễu Đại Hoa nhỏ hơn cậu 5 tuổi, trước kia đã từng giao đấu trong giải đấu toàn quốc. Ấn tượng sâu nhất với cậu là năm 1974 sau cách mạng văn hóa lần đầu gặp được Liễu Đại Hoa. Quyết đấu lượt thứ 4, Liễu Đại Hoa cầm cờ Đỏ đi trước. Theo lời của Liễu Đại Hoa, trước khi thi đấu đối với Hồ Vinh Hoa có sự kính sợ, bởi vậy đối với ván đấu này đặc biệt xem trọng. Cậu dùng bố cục trung Pháo là tiên thủ bản lĩnh nhất và cũng tự tin nhất của cậu. Ứng trước của Hồ Vinh Hoa, cũng không nằm ngoài dự đoán của Liễu Đại Hoa, là một bố cục nghe rất êm tai “uyên ương Pháo”, trước kia bị xem là hạ pháp bàn môn tả đạo, không ai muốn dùng bố cục này.Bây giờ đệ nhất cao thủ Hồ Vinh Hoa dám dùng nó, mà lại rất có uy lực. Liễu Đại Hoa trước giải đấu đã nghiên cứu qua “uyên ương Pháo” được Hồ Vinh Hoa dùng nhiều lần. Nhưng, cậu lại không ngờ Hồ Vinh Hoa mỗi lần dùng “uyên ương Pháo” đều có biến hóa không giống nhau. “Uyên ương Pháo” lần này như là “uyên ương nghịch nước”, thoải mái tự tại. Nhưng nó ép đương đầu Pháo của Liễu Đại Hoa đi lại khó khăn. Liễu Đại Hoa còn chưa hiểu gi, đã bại trận rồi. Lần này, Liễu Đại Hoa lại trải qua 5 năm mài luyện, kỳ lực cũng có tiến bộ lớn, cậu thay đổi hạ pháp của lần trước. Hồ Vinh Hoa mấy lần cầu biến, làm rối loạn trận địa đối phương. Nhưng, trước tình trạng ưu thế đó, một nước bất cẩn, lại thua. Sau đó lượt thứ 4, thứ 5 cũng nhẹ nhàng thắng được. Điểm số đã dẫn đầu. Lượt thứ 6 gặp được Sơn Đông Vương Bỉnh Quốc. Đây là tân thủ lần đầu tham gia giải đấu toàn quốc, tuổi tác trẻ hơn Liễu Đại Hoa. Hồ Vinh Hoa không mấy hiểu cậu.Còn Vương Bỉnh Quốc trước giải đấu đã nghiên cứu đa số đối cục của Hồ Vinh Hoa, đã có sự chuẩn bị, muốn chiến thắng đương kim đệ nhất cao thủ Trung Quốc này. Cậu giành được nhất bảng trong vòng loại, đang lúc khí thế phừng phừng. Cậu cũng cầm cờ Đỏ đi trước, nước đầu đi đương đầu Pháo sở trường của cậu. Hồ Vinh Hoa dùng thuận Pháo chậm ra Xe, muốn giành được vị trí thuận lợi. Vương Bỉnh Quốc đối mặt với đối thủ mạnh, dám mạo hiểm khiêu chiến, trung cục phế Pháo, hiến Mã phát động thế công, tạo phiền phức cho Hồ Vinh Hoa, tăng thêm nguy cơ. Song phương trải qua minh tranh ám đấu, hai bên tuần Pháo điều chỉnh trận địa, dường như đã hình thành cục diện hai bên khó thắng. Nhưng sau đó Hồ Vinh Hoa dùng Tượng đổi Pháo, giành được ưu thế nhiều quân. Sau đó, Hồ Vinh Hoa lại lái Xe phế Tốt, tìm biến hóa phức tạp. Vương Bỉnh Quốc đi được một bước đổi Xe ảo diệu, khiến đương đầu Pháo Mã bên Đỏ cực tốt, bên Đen khó ứng phó. Hai bên trong hỗn chiến đấu được 63 hiệp, Vương Bỉnh Quốc qua ải trong nguy hiểm, giành được 2 điểm quý giá để lọt vào top 6, đồng thời Hồ Vinh Hoa để lại một trân thua trên con đường giành quán quân. Dù Hồ Vinh Hoa đã thua cục này, nhưng các nhà bình luận kỳ nghệ cho rằng, toàn bộ quá trình khẩn trương kịch liệt, trung cục biến hóa phức tạp, nhiều ảo diệu. Là một ván cờ hay.6 lượt đấu đầu, Bắc Kinh Phó Quang Minh với 11 điểm dẫn đầu. Hồ Vinh Hoa và Vương Bỉnh Quốc được 10 điểm, tụt hậu 1 điểm. 2 lượt đấu sau cùng, Hồ Vinh Hoa và Phó Quang Minh gặp nhau, Phó Quang Minh là kỳ thủ ưu tú của thành phố Bắc Kinh, cùng tuổi với Hồ Vinh Hoa, năm 1964 lần đầu tham gia giải đấu toàn quốc, lọt vào top 7, nhưng sau này nhiều lần thi đấu toàn quốc, thành tích không đủ lý tưởng. Lần này là thành tích tốt nhất của cậu. Cậu cũng là một trong những kỳ thủ muốn kéo Hồ Vinh Hoa xuống chiếc ghế quán quân. Lần này đi được đến điểm số này, quán quân đã đến gần tay rồi, đương nhiên phải nắm bắt được cơ hội không dễ có được này. Trước khi đấu trận này, cậu thông qua các kỳ hữu Bắc Kinh của cậu, đến đội cờ Thượng Hải thám thính tình hình, trong lúc trò chuyện bàn đến trận chiến của Hồ Vinh Hoa và Phó Quang Minh, nói: Phó Quang Minh khác vọng tranh thủ quán quân toàn quốc đã nhiều năm, quyết đấu lần này điểm số đã vượt qua toàn bộ đối thủ, chỉ cần hòa cờ với Hồ Vinh Hoa, là có thể giành được chiếc ghế quán quân. Cậu ta đã hạ quyết tâm thực hiện được lý tưởng này. Xin hỏi, mọi người đối với trận chiến này có sự nhìn nhận như thế nào?Lâm Hoành Mẫn nói trước: “Truyền Quang Minh có thể giành được điểm số cao như vậy trong quyết đấu, đích thực không đơn giản, nhưng cậu ta phải qua được ải của Hồ Vinh Hoa, không dễ như vậy. Tuyệt kỹ “đi dây thép” của Hồ Vinh Hoa đã có tiếng rồi. Cậu giành được 9 lần quán quân, có vài lần đã thông qua “đi dây thép” mà đạt được. Trận chiến giữa cậu và Dương Quan Lân trong giải đồng đội này, trước tình trạng mọi người đều cho là hòa cờ, cậu ta nghiễm nhiên giành được thắng lợi, điều này chứng minh cậu ta có công lực cực sâu và nghị lực hơn người.”Từ Thiên Lợi nói: “Tiểu Hồ hay ở chỗ, càng đến lúc quan trọng, cậu ta càng kiên định bình tĩnh, biểu hiện càng xuất sắc. Ta cộng sự với cậu ta nhiều năm, vô cùng hiểu cậu ta. Phó Quang Minh lần này phát huy không tệ, nhưng theo như ta thấy, cậu ta e rằng không qua được ải của Hồ Vinh Hoa này.”
Chu Vĩnh Khang khẳng định: “Tiểu Hồ tất thắng, không còn nghi ngờ gì nữa.”
Sau cùng hỏi đến bản thân Hồ Vinh Hoa, Hồ Vinh Hoa nói mát: “Phó Quang Minh lần này biểu hiện tương đối xuất sắc, cậu ta muốn lấy quán quân, ta rất hiểu cậu ta. Nói thật lòng, toàn quốc có nhiều kỳ thủ như vậy, không thể nào chỉ có mình ta độc chiếm chiếc ghế quán quân được. Thực ra, ta vốn không muốn chiếm chiếc ghế này. Cái ta muốn chỉ là đi cờ cho tốt, phát huy được trình độ. Đến sau cùng, quán quân rơi vào đầu ta, ta cũng chỉ biết tiếp nhận. Ta nghĩ, chỉ cần Phó Quang Minh đi cờ cho tốt, phát huy được trình độ, quán quân cũng sẽ tự nhiên rơi vào đầu cậu ta.”Đêm hôm đó, Hồ Vinh Hoa lên giường ngủ sớm. Từ Thiên Lợi trọ cùng phòng với cậu ta, vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu, đã đến phòng khác chơi. Hồ Vinh Hoa chưa từng ngủ sớm như vậy, hôm nay tại sao lại ngủ sớm như vậy? Điều này gây được sự chú ý của các kỳ hữu. Người hiểu cậu nhất là Từ Thiên Lợi nói: “Trước kia tiểu Hồ thường hay xem tiểu thuyết trước trận đấu, lần này tại sao cậu không xem tiểu thuyết, cũng không chơi, lại đi ngủ sớm? Ta đoán rằng cậu tính toán trong đầu ngày mai làm sao đối phó với Phó Quang Minh rồi. Có thể là trước đây cậu nghiên cứu về Phó Quang Minh không nhiều, bây giờ nên chuẩn bị trước.” Có người hỏi: “Nằm trên giường ngủ làm sao có thể chuẩn bị được?” Từ Thiên Lợi đáp: “Tiểu Hồ chuẩn bị không giống mọi người, kỳ phổ luôn tồn tại trong đầu cậu ta. Ngay khi nhắm mắt lại, kỳ phổ trong đầu cậu sẽ có điện ngay.”Hôm đó nói Hồ Vinh Hoa ngủ là giả. Sau khi chiếu hết các đoạn phim trong đầu về các ván cờ tiên thủ của Phó Quang Minh, cậu phát hiện lúc Phó Quang Minh tiên thủ rất thích dùng bố cục “ngũ thất Pháo”, nhưng bố cục này có khuyết điểm chết người, có một ứng pháp tuyệt diệu có thể công phá nó. Nhưng, ngày mai thi đấu cậu ta sẽ đi bố cục “ngũ thất Pháo” không? Có khả năng rất lớn. Nhưng cũng có khả năng không đi bố cục này. Vậy thì, làm sao khiến cậu ta đi bố cục này? Vậy là, cậu tìm được một kế có thể khiến Phó Quang Minh sẽ đi bố cục “ngũ thất Pháo”. Nếu dùng “phản cung Mã” hoặc “bình phong Mã” đối phó cậu, cậu sẽ nhất định muốn đi thành hòa cờ, vì cậu ta không có nghiên cứu sâu về đối “phản cung Mã”, “bình phong Mã”, không dám mạo hiểm hành sự. Nếu đi hạ pháp sở trưởng của Phó Quang Minh, cậu ta nhất định sẽ dùng sát thủ “ngũ thất Pháo”.
Hôm sau, Hồ Vinh Hoa đến hội trường, thấy Phó Quang Minh đã ngồi trên ghế, liền chủ động bắt tay cậu ta nói: “Thật xin lỗi, ta đã đến chậm một bước.”
“Ồ, luôn có người trước người sau mà, không có chi.” Phó Quang Minh khiêm tốn nói.
“Lần thi đấu này, cậu phát huy rất tốt đấy.” Hồ Vinh Hoa khen.
“Đâu có, đâu có, chẳng qua là gặp may thôi.” Phó Quang Minh khiêm tốn trả lời.
Trọng tài tuyên bố thi đấu bắt đầu, Phó Quang Minh suy nghĩ một hồi, liền đi “đương đầu Pháo”, tiện tay nhấn vào đồng hồ tính giờ, đợi Hồ Vinh Hoa ứng thủ.Hồ Vinh Hoa dùng tư thế quen thuộc của cậu, cằm tựa vào tay trái, hai mắt nhìn vào quân cờ, khổ tâm suy nghĩ, không nỡ đi cờ. Người xem cờ cũng ngạc nhiên, tại sao nước đầu tiên lại suy nghĩ lâu như vậy? Cậu ta nhất định là tư tưởng quá khẩn trương rồi, đối phó với đương đầu Pháo có nhiều loại, kỳ thủ nào cũng biết. Cậu đại khái đang suy nghĩ về chiến lược chiến thuật của cả ván. Hồ Vinh Hoa nghĩ được hơn 10 phút, mới ứng Pháo 8 bình 5. Ồ, nghĩ hết nửa ngày, mới đi được “thuận thủ Pháo” thường thấy. Phó Quang Minh vốn cho rằng Hồ Vinh Hoa suy nghĩ lâu như vậy, sẽ đi ứng thủ mà cậu ta không quen thuộc, kết quả lại dùng ứng pháp mà cậu ta hoan nghênh nhất. Đây chính là điều kỳ vọng của cậu. Thế là cậu rất đắc ý, không do dự bố thành trận thế “ngũ thất Pháo”. Trong lòng Hồ Vinh Hoa vui lên, trúng kế rồi, trúng kế rồi, thế là tiện tay ứng ngay, vì đây là ứng pháp cậu đã nghĩ xong tối qua. Phó Quang Minh thấy ứng pháp của Hồ Vinh Hoa giống đường lối thường dùng của mình, trong lòng rất vui, cũng đi cờ rất nhanh. Đồng hồ tính giờ bị song phương nhấn đến kêu liên tục.Đội viên và huấn luyện viên Lưu Quốc Bân của đội Bắc Kinh, đứng một bên thấy cờ đi thành đường lối bản lĩnh nhất của Phó Quang Minh, trong lòng thầm chúc mừng Phó Quang Minh. Lưu Quốc Bân nhìn vào Từ Thiên Lợi đứng ở một bên, thấy Từ Thiên Lợi ngạc nhiên cho Hồ Vinh Hoa. Đội trưởng đội Thượng Hải Du Ngọc Xương vô cùng quan tâm ván cờ này. Ông thấy những người của đội Bắc Kinh vui như vậy, đoán rằng cục thế có lợi cho Phó Quang Minh rồi, liền lặng lẽ hỏi Từ Thiên Lợi: “Cờ của tiểu Hồ như thế nào?” Từ Thiên Lợi đáp: “Không biết vì sao, tiểu Hồ đi đúng đường lối sở trường của Phó Quang Minh, cũng có thể tiểu Hồ cố ý đi như vậy, để xem sau này cậu ta có tuyệt trước gì không.” Du Ngọc Xương mới hơi yên tâm. Không lâu sau, Hồ Vinh Hoa lại lộ ra thần thái không thể hối tiếc hơn, ra vẻ không có chuẩn bị, không nơi nương tựa. Cậu lắc lắc đầu, tấn Pháo đánh Mã. Phó Quang Minh nhảy Mã ngọa tâm. Hồ Vinh Hoa lại thở dài, cố ý đem một Mã cho Phó Quang Minh ăn. Người xung quanh vô cùng hiếu kỳ, tại sao phải phế Mã chứ? Hồ Vinh Hoa khẩn trương thất thường chăng? Du Ngọc Xương cũng vì Hồ Vinh Hoa mà chảy mồ hôi, lẽ nào tiểu Hồ hồ đồ rồi? Nhưng, lúc này Phó Quang Minh chau mày trầm tư suy nghĩ, lâu lâu không đi cờ, vì hai nước đi mới của Hồ Vinh Hoa, khiến cậu nhất thời bối rối.Cậu thừa biết Hồ Vinh Hoa là nhà phát minh của nhiều loại “vũ khí đời mới”. Nước đi mới của hôm nay, có thể là đem ra từ “kho vũ khí” của cậu. Đối phó sao đây? Phó Quang Minh nhất thời nghĩ không ra kế sách vẹn toàn. Đồng hồ tính giờ đang tích tắc tích tắc kêu. Hồ Vinh Hoa lúc này lại mỉm cười, trộm nhìn Phó Quang Minh một cái. Người của đội Bắc Kinh, bao gồm cả huấn luyện viên Lưu Quốc Bân, bắt đầu lo lắng cho Phó Quang Minh, kỳ lạ, Hồ Vinh Hoa đột nhiên lại dùng trước pháp như vậy. Trên cục cờ, song phương đều có một Mã ngọa tâm. Phó Quang Minh sau một thời gian dài suy nghĩ, ứng được một bước không gì hối tiếc hơn. Hồ Vinh Hoa lập tức phát ra thế công cực mạnh diệu thủ liên châu. Phó Quang Minh cực lực tiếp giá, chỉ chống cự được bốn năm hiệp, lão Tướng đã bị bắt nhốt.Phó Quang Minh nói với Hồ Vinh Hoa: “Không ngờ cậu lại có được vũ khí đời mới này, rất lợi hại!”
Hồ Vinh Hoa khiêm tốn nói: “May mắn, may mắn!”
Du Ngọc Xương lên bắt tay Hồ Vinh Hoa thật chặt, vui vẻ nói: “Tiểu Hồ, ta rất khâm phục ý chí kiên cường của cậu, càng vào thời khắc quan trọng, cậu càng qua được. Cục quan trọng trong giải đồng đội dùng diệu thủ chiến thắng lão Dương; hôm nay cũng trong cuộc chiến quan trọng dùng tân trước kích bại tiểu Phó, đích thực đáng quý.”
Lúc này điểm số của Hồ Vinh Hoa cao hơn Phó Quang Minh 1 điểm. Lượt đấu sau cùng, Hồ Vinh Hoa lại kích bại đối thủ, tổng điểm là 14, đứng đầu hạng. Hoàn thành đại nghiệp thập liên bá, còn Phó Quang Minh chỉ giành được huy chương đồng.Toàn giới cờ chấn động cả lên. Giới tin tức cũng chấn động. Báo chí, truyền hình đăng tin “thập liên bá vĩ nghiệp”, dùng rất nhiều lời khen động lòng người, ví dụ, “trí tuệ của thập liên bá”, “huy chương của lịch sử cờ”, “kỳ tích không có tiền lệ trong lịch sử”… Đoàn đại biểu thể thao thành phố Thượng Hải sau khi về đến Thượng Hải, ủy ban thể thao thành phố Thượng Hải đặc biệt mở lễ hội thưởng công. Hồ Vinh Hoa trong buổi lễ trở thành nhân vật trung tâm số một. Lãnh đạo ủy ban thành phố biểu dương cậu, kêu cậu báo cáo “tự chiến hồi cố” trên bục. Hồ Vinh Hoa liền nói rõ tường tận tư tưởng tác chiến và sách lược cụ thể để đối phó Dương Quan Lân và Phó Quang Minh, nhận được một tràng pháo tay của toàn hội.
3 bình luận
không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad
Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé
Cao thủ cờ tướng có đó youtube