Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Hồi 29: Sau Cách Mạng Văn Hóa Thử Dùng “Vũ Khí Đời Mới”

TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: willyphanvy

Năm 1972 đồng chí Đặng Tiểu Bình khôi phục các hoạt động kỳ nghệ. Đội tập huấn cờ tướng, cờ vây và cờ vua thiết lập lại từ đầu. Hồ Vinh Hoa hiển nhiên lại trở thành đội viên chủ lực của đội tập huấn cờ tướng thành phố Thượng Hải. Ngoài cậu ra, còn có Từ Thiên Lợi và Chu Vĩnh Khang. Đáng tiếc là, lão kỳ thủ Hà Thuận An bệnh nặng không chữa khỏi nên sớm đã rời khỏi thế gian.
Hồ Vinh Hoa sau khi tin tức 14 ván cờ mù lan truyền ra ngoài, rất nhiều kỳ thủ nghiệp dư cũng muốn tìm cơ hội đấu cờ mù với cậu. Hiệp hội thể thao khắp nơi cũng tranh thủ mời Hồ Vinh Hoa đi biểu diễn cờ mù. Hồ Vinh Hoa không hề có chút ngạo mạn của quán quân toàn quốc, luôn đáp ứng mọi nhu cầu. Cậu xem biểu diễn cờ mù như là cơ hội để rèn luyện kỳ nghệ bản thân và giúp tăng trí nhớ, điều này làm mẹ cậu lo lắng. Mẹ cậu nói: “Đánh cờ đã tốn đầu óc, đánh cờ mù lại càng tốn đầu óc hơn, một người đồng thời đấu nhiều ván cờ mù như vậy, sẽ làm tổn thương bộ não.” Hồ Vinh Hoa hiểu được tấm lòng của mẹ, giải thích với mẹ: “Đánh cờ mù có thể rèn luyện trí nhớ của đầu óc, càng không làm tổn thương đầu óc. Xin hãy yên tâm.” Mẹ cậu mới yên tâm.
Từ Đại Khánh trước kia đã từng nhờ Hồ Vinh Hoa đấu ván cờ chỉ đạo với học sinh của ông, hiện giờ kỳ nghệ của Hồ Vinh Hoa lại tiến bộ nhiều, thậm chí có thể đánh cờ mù, bởi vậy thường nhờ Hồ Vinh Hoa đấu cờ mù với mười mấy học sinh, đồng thời cũng có tác dụng chỉ đạo. Có lần Hồ Vinh Hoa đi qua ngã tư đường Phục Hưng và đường Thuận Xương, thấy ông chủ Đặng năm xưa vẫn còn bày cờ ở đây, còn có mười mấy người đam mê cờ đang chơi cờ. Ông chủ Đặng vừa gặp Hồ Vinh Hoa liền tích cực mời cậu: “Ồ, tiểu Hồ, đã lâu không gặp, cậu hiện giờ đã là đỉnh đỉnh đại danh quán quân toàn quốc, hiếm khi đến đây chơi cờ nữa, nhưng chúng tôi vô cùng nhớ cậu, vô cùng hoan nghênh cậu đến đây đánh cờ chỉ đạo.”
Ông chủ Đặng nói vậy đã thu hút được sự chú ý của mười mấy người đam mê cờ, toàn bộ đều ngưng lại, đứng dậy chào hỏi Hồ Vinh Hoa. Trong đó có vị trung niên nói với Hồ Vinh Hoa: “Cậu còn nhận ra ta không?” Hồ Vinh Hoa quan sát tỉ mỉ đáp: “Sao lại không nhận ra, anh có phải là người thanh niên năm xưa đánh cờ với vị lão bá bá phải không, hiện giờ anh đã trung tuần rồi, nhưng ngoại hình thì không thay đổi mấy.”
“Trí nhớ tốt!” Người đó phấn khởi lên. “Năm đó cậu chỉ là một đứa trẻ, đánh cờ đã hay như vậy, hiện giờ đã là quán quân toàn quốc rồi. Nghe nói cậu còn có thể đánh cờ mù, một người đối phó với mười mấy người, quá giỏi!”
Hồ Vinh Hoa không ngờ những người đam mê cờ lại nhiệt tình với cậu như vậy, khiêm tốn nói: “Thực ra chơi cờ mù cũng không có gì, chỉ là quen thuộc thành thói quen thôi. Nếu anh có lòng muốn đánh cờ mù, cứ thử nhắm mắt xem, cũng được đó.”
“Không được, không được, ta thử qua rồi, đi được mấy chục nước là lộn ngay, mà lại là một đối một nữa. Nếu đánh thêm vài ván nữa thì càng không được rồi.”
Ông chủ Đặng liền nói: “Năm đó ta chỉ là dẫn cậu đi thăm viếng kỳ đàn Tổng tư lệnh Tạ Hiệp Tốn, sau này mãi cũng không có cơ hội dẫn cậu đi, vô cùng xin lỗi. Sau này ta biết, cậu trở thành quán quân thiếu niên thành phố Thượng Hải, Tạ Hiệp Tốn đến gặp cậu, còn đánh với cậu một ván hòa cờ. Thật có ý nghĩa. Ông ấy là lão kỳ vương trước giải phóng, còn cậu đã trở thành kỳ vương mới của tân Trung Quốc rồi. Hôm nay vô tình gặp cậu đến đây, quá may mắn rồi. Cậu có thể đánh một ván cờ mù chỉ đạo với mọi người được không?”
Hồ Vinh Hoa không từ chối, nói: “Có thể.”
Ông chủ Đặng lập tức kêu 12 kỳ thủ nghiệp dư bày ra 12 bàn cờ. Hồ Vinh Hồ quay lưng về các bàn cờ ngồi qua một bên. Ông chủ Đặng đích thân đọc các bước đi, và thay cậu đi cờ theo khẩu hiệu của cậu. Hồ Vinh Hoa đối với biến hóa của mỗi bàn cờ đều rõ như lòng bàn tay, có kế hoạch, đường cờ nghiêm ngặt, công thủ kiêm bị, đi được hơn 20 nước, Hồ Vinh Hoa chiến thắng. Những người đam mê cờ ai cũng phục sát đất, khen đầu óc cậu chính xác giống như máy tính điện tử vậy.
Tháng 7 năm 1974, tại Thành Đô Tứ Xuyên cử hành giải đấu cờ toàn quốc lần đầu sau cách mạng văn hóa. Hồ Vinh Hoa lúc này đã là 29 tuổi, đã đến tuổi chín muồi. Kỳ nghệ của cậu so với mười mấy năm trước, đã tăng lên rất nhiều. Kỳ thủ khắp nơi đều xem cậu như là mục tiêu công kích chủ yếu, muốn tranh đoạt ngôi vị quán quân của cậu. Cậu trở thành mũi tên của công chúng. Đối cục trước kia của cậu, đã xuất bản thành chuyên tập, trở thành tư liệu tuyệt vời để kỳ thủ toàn quốc nghiên cứu đặc điểm đường cờ của cậu. Nhưng Hồ Vinh Hoa lại rất khó nghiên cứu đặc điểm đường cờ của kỳ thủ khắp nơi trên toàn quốc, chỉ có thể nghiên cứu tư liệu đối cục của số ít kỳ thủ nổi tiếng. Tuy nhiên, thắng lợi của giải đấu vẫn được quyết định ở thực lực của kỳ thủ. Đối cục của Hồ Vinh Hoa trước cuộc đại cách mạng văn hóa, chỉ có thể nói lên đặc điểm kỳ nghệ trước kia của cậu. Mọi “vũ khí đời mới” được cậu nghiêu cứu vào thời cách mạng văn hóa và trí nhớ như máy tính điện tử được rèn luyện từ việc đánh cờ mù, là điều mà kỳ thủ khắp nơi không thể hiểu được, cũng không thể đem vào nghiên cứu được.
Đội trưởng Du Ngọc Xương và xã trưởng Dương Minh cũng hy vọng cậu tiếp tục giành quán quân, giành vinh quang cho thành phố Thượng Hải.
“Cậu có lòng tin giành quán quân không?” Lão Du hỏi cậu.
“Tôi nghĩ, chỉ cần phát huy toàn bộ phong độ, giành được quán quân sẽ không thành vấn đề.” Hồ Vinh Hoa xem phong độ là yếu tố then chốt.
“Vậy thì, có nhân tố nào ảnh hưởng đến phong độ của cậu không?”
“Các yếu tố ảnh hưởng thì có rất nhiều. Có kỳ thủ chịu ảnh hưởng, có kỳ thủ không chịu ảnh hưởng. Tôi nghĩ, tôi có thể không chịu ảnh hưởng.”
Lão Du tương đối hiểu Hồ Vinh Hoa, thấy được sự tự tin của cậu, ông cũng yên tâm.
Quán quân của giải đấu toàn quốc, cũng phải giống như kỳ thủ thông thường, phải đấu từng ván từng ván một đến cuối cùng, phải lần lượt qua ải chém tướng. Hồ Vinh Hoa bản thân cho rằng, đối thủ chủ yếu của cậu vẫn là Dương Quan Lân, Vương Gia Lương, Mạnh Lạp Quốc. Trải qua đại cách mạng văn hóa, đã lâu không cọ xát với họ rồi. Trình độ kỳ nghệ của họ đã nâng cao rồi, hay là vẫn duy trì trình độ trước kia? Thà rằng xem như họ đã nâng cao chứ tuyệt đối không nên đoán họ đã suy yếu, nhất là Dương Quan Lân. Cậu nghĩ, Dương Quan Lân cũng gần 50 tuổi rồi, già rồi. Nhưng, từ sự phấn đấu nỗ lực của lão Dương mà đoán, nhất định là bảo đao bất lão, thậm chí đã tiến bộ rồi. Cậu đến Thành Đô, lần đầu gặp lại Dương Quan Lân, Dương Quan Lân vô cùng nhiệt tình nói với Hồ Vinh Hoa: “Tiểu Hồ, cậu mới chớp mắt đã trở thành thanh niên tuấn tú rồi! Còn ta, đã trở thành một lão đầu tử tóc điểm sương rồi!”
Hồ Vinh Hoa bắt tay lão Dương thật chặt: “Thời gian qua đi rất nhanh, chúng ta đã mất đi liên hệ vào thời đại cách mạng văn hóa. Đã lâu không gặp rồi, nhưng trong lòng tôi luôn nhớ đến Dương lão sư.”
“Ta biết là cờ của cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi.” Dương Quan Lân mỉm cười nói.
“Đâu có, đâu có, thời cách mạng tôi làm công nhân, nông dân, vốn dĩ không có thời gian chơi cờ, sao có thể tiến bộ được?”
“Haizz, cậu cũng có thể đánh 14 ván cờ mù, còn không phải là tiến bộ à?” Tin tức của Dương Quan Lân rất nhạy.
“Ây da, chỉ là chơi với mấy người đam mê cờ tướng thôi mà, sao có thể dùng được.”
“Không được nói như vậy, cậu có thể đánh được nhiều ván cờ mù, cái khác có thể không nói, chỉ nói đến trí nhớ của cậu thôi, thì đã rất phi thường rồi!”
“Haizz, một kỳ thủ có trình độ nhất định, ai cũng có thể đánh cờ mù cả. Nếu kêu ngài đánh cờ mù với mười mấy người đam mê cờ, ngài nhất định cũng thắng tuốt.”
Các tuyển thủ tham gia giải cá nhân có 17 người, thi đấu vòng tròn, một người phải đánh 16 ván cờ. Hồ Vinh Hoa cho rằng, 16 ván cờ này, là cơ hội cực tốt để thử nghiệm vũ khí đời mới của bản thân. Vũ khí được dùng trong chiến tranh, đặc biệt là vũ khí đời mới, như là bơm, bơm nguyên tử…, cũng đều phải thông qua thử nghiệm, vũ khí đời mới trong giải đấu cờ tướng, không thể giống như bơm có thể thử nghiệm trước khi khai chiến, chỉ có thể thông qua kiểm nghiệm thực chiến thôi. Vậy là, cậu có kế hoạch tuần tự từ lượt đấu đầu tiên, thử dùng “vũ khí mới” của cậu. Mỗi lượt đấu cũng thay đổi một loại “vũ khí mới”. Vì “vũ khí mới” của cậu rất nhiều, trong đầu có “công xưởng binh”, chỉ riêng “quá cung Pháo”, cậu đã có rất nhiều biến hóa, cậu vận dụng vũ khí đời mới, đều nhắm vào chỗ yếu của đối phương, đánh phá cách, không theo một kiểu; luôn là gây rối trận địa đối phương trước, mới thừa cơ bắt cá; đối phương sợ đánh tàn cục, cậu thì lại muốn cầm chừng đối phương, so tài công phu tàn cục; kỳ thủ phương bắc hiếu chiến, hung mãnh, cậu lại dùng trước pháp giống như thái cực quyền, chờ đợi đối phương, dĩ lực phát lực, tùy cơ chiếm đánh; kỳ thủ phương nam thích ổn định, không muốn khinh suất, cậu thì kích động cuộc chiến, pháo hỏa động trời, xông vào đối phương. Vũ khí mới của cậu “quá cung Pháo”, “phản cung Mã”, “quải cước Mã”, “quy bối Pháo”, “uyên ương Pháo”, “phi Tượng cục”… cũng đều khiến đối phương mất cảnh giác, bại trận. Danh tướng Liêu Ninh Mạnh Lập Quốc dũng mãnh cứng cáp, tỉ thí trước cách mạng văn hóa, từng nhiều lần thua Hồ Vinh Hoa. Lần này, ông quyết tâm phải trả thù, dù cho bản thân đoạt không được ngôi vị quán quân, cũng phải tranh thủ đánh bại Hồ Vinh Hoa, để chứng minh thực lực của mình. Ông giỏi dùng “sát Tượng nhập cục”, trước pháp phong phú, có lúc dùng Pháo đánh Tượng, có khi dùng Xe bắt Tượng, có khi dùng Mã đạp Tượng, có khi dùng Binh ăn Tượng. Các lượt đấu trước ông thấy Hồ Vinh Hoa dùng vũ khi mới kích bại đối thủ, sợ bản thân cũng bị vũ khí mới đả thương, đề ra chủ ý tiên hạ thủ vi cường. Một lòng muốn khiến cục thế dẫn vào thế quen thuộc nhất “trung Pháo tấn tam Binh đối bình phong Mã”. Nhưng Hồ Vinh Hoa là kỳ thủ nhanh nhạy. Hai mắt cậu giống như là hỏa nhãn kim tinh, lập tức phá được ý đồ của đối phương, nên Pháo 8 thoái 1, dùng vũ khí mới của cậu “quy bối Pháo”. Mạnh Lập Quốc nhất thời kinh ngạc, không biết ứng phó thế nào. Hồ Vinh Hoa lại thừa cơ, đem con Tượng của mình dâng lên cho ông. Mạnh Lập Quốc không biết là kế, ăn không suy nghĩ. Kết quả Hồ Vinh Hoa bất ngờ lấy Mã qua sông, xông thẳng vào hoàng cung, Mạnh Lập Quốc chỉ biết giơ tay xin hàng.
Hồ Vinh Hoa với 27 điểm trấn áp quần hùng, lần thứ 6 giành được quán quân toàn quốc. Dương Quan Lân một lòng muốn đoạt lại ngôi vị quán quân, với thành tích 24 điểm, chỉ được hạng 2.
Hồ Vinh Hoa đem theo 6 tấm huy chương vàng về đến Thượng Hải, nhận được sự biểu dương của lãnh đạo ủy ban thể thao và lãnh đạo kỳ xã. Kỳ xã Dương Minh đặc biệt vui vẻ. Thời cách mạng văn hóa ông chịu sự đả kích, bị xem là phái biến chất. Hiện giờ, “ống sáo đen” do ông một tay bồi dưỡng lại giành được quán quân toàn quốc, bản thân ông cũng phục hồi công tác, làm lại kỳ xã xã trưởng. Đây chẳng phải là song hỷ lâm môn sao! Đáng được chúc mừng. Ông nói với Hồ Vinh Hoa: “Vào thời cách mạng văn hóa, kỳ xã bị thu hồi, đội cờ bị giải tán, cậu bị đem đến công xưởng, đi lao động ở nông thôn; trước tình trạng gian nan như vậy, cậu có thể kiên trì nghiên cứu kỳ nghệ, sáng tạo ra rất nhiều ‘vũ khí mới’. Điều này vô cùng đáng quý. Hôm nay cậu có thể giành được ưu thế rất lớn lấy được quán quân trong giải đấu toàn quốc, cũng là sự biểu dương tinh thần bất khuất của cậu. Hy vọng cậu tiếp tục rèn luyện, để phát huy tuyệt kỹ lâu đời của nước ta, tiếp tục cống hiến, khiến nó phát triển đến trình độ trước kia chưa từng có được.”
Hồ Vinh Hoa đáp: “Sự phát triển và nâng cao của kỳ nghệ là không có giới hạn, chỉ cần các kỳ thủ không ngừng nghiên cứu, thì sẽ không ngừng khai sáng, nâng cao, phát triển. Cháu bây giờ còn trẻ, cháu sẽ tiếp tục nghiên cứu, khai sáng cho kỳ nghệ, cúc cung tận tụy.”
Hồ Vinh Hoa trở về nhà, cả nhà cũng vì cậu giành được tấm huy chương vàng thứ 6 mà vui vẻ, chị cậu và em cậu đem tấm huy chương vàng thứ 6 và 5 tấm huy chương vàng giành được trước cách mạng văn hóa treo chung một chỗ, cùng với các giải thưởng khác, bố trí thành “vườn nhà danh vọng”.
“Vinh Hoa, con cũng gần 30 tuổi rồi, nói con đã công thành danh toại, cũng không phải là ý tưởng tồi, tục ngữ nói, 30 thành tài. Con đích thực đã đạt được rồi. Nhưng hôn nhân đại sự của con, cũng nên suy nghĩ. Thời cách mạng văn hóa, con bối cảnh khó khăn, vốn dĩ không có nghĩ đến kết hôn. Hiện giờ con lại giành được quán quân, cũng nên nghĩ đến kết hôn thôi.” Mẹ cậu sớm hy vọng con mình kết hôn, sớm sinh con cháu. Phàm là cha mẹ, ai cũng có tâm nguyện này.
“Đúng rồi, Vinh Hoa cũng nên kết hôn rồi, không thể tiếp tục hoãn được nữa, bây giờ là quán quân lần 6, kết hôn cũng là song hỷ lâm môn, quá tốt rồi.” Ba cậu cũng biểu thị tâm ý.
Chị cậu, em cậu cũng hy vọng cậu kết hôn. Bản thân Hồ Vinh Hoa cũng muốn sau khi quán quân lần 6 sẽ kết hôn. Bây giờ đúng là thời cơ rồi. Nhưng nếu cậu kết hôn thì phải giải quyết vấn đề phòng ở. Nhà cậu thì chật, không thể tăng thêm phòng được. Cậu không thể không nhờ vào tổ chức giải quyết được. Thế là cậu đem nguyện vọng muốn kết hôn của mình nói với lãnh đạo kỳ xã, xã trưởng Dương Minh cố gắng ủng hộ, người của kỳ xã cũng đều ủng hộ. Họ cho rằng, tiểu Hồ giành được quán quân lần 6, đã có cống hiến rất lớn cho kỳ nghệ, lúc kết hôn ngay cả phòng mới cũng không có, thì dù thế nào cũng khó nói. Tổ chức có trách nhiệm giải quyết cho cậu. Nhưng, do đại cách mạng văn hóa, kiến thiết nhà ở thành phố Thượng Hải, cũng như khắp nước cũng như nhau, tất cả cũng đều dừng lại. Nhà ở rất khẩn trương. Lãnh đạo kỳ xã chỉ có thể tận dụng phòng thể dục ở sân vận động, kêu công nhân dùng gỗ ép ngăn ra một phòng, cho Hồ Vinh Hoa làm chỗ ở mới sau khi kết hôn. Đây là chỗ ở khó khăn, cửa sổ vừa cao vừa nhỏ, khó thông gió. Phòng kế bên lại là phòng cử tạ. Vận động viên cử tạ suốt ngày ở đó luyện cử tạ, tiếng động của thanh tạ khi đặt xuống đất, vừa chói tai vừa rung đến đảo đảo phòng ở. Lãnh đạo kỳ xã cũng không đồng ý, nhưng đã không còn cách nào khác để giải quyết vấn đề phòng ở, nói với Hồ Vinh Hoa: “Không phải tổ chức không cho cậu phòng ở, mà là bây giờ thật sự là không có phòng ở, chỉ có thể ở tạm, đợi sau này có phòng mới, sẽ điều chỉnh lại.”
Hồ Vinh Hoa thấu tình đạt lý, không so đo. Cậu biết là tổ chức gặp khó khăn, mọi thứ đều nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, rốt cuộc cậu cũng kết hôn tại phòng vừa mới ngăn này. Khách đến chúc mừng không ít, có đồng chí lãnh đạo các cấp, có lão kỳ thủ mới của giới cờ, có những người đam mê cờ sùng bái cậu, còn có bạn tốt của cậu. Trong phòng đơn giản này rất đông, đã cử hành hôn lễ cách mạng hóa, phát kẹo cho khách, vậy là đã xong chuyện hôn nhân đại sự của Hồ Vinh Hoa. Cậu và vợ cậu ở tại phòng mới này, thật sự rất khó khăn. Mùa hè, Thượng Hải tương đối nóng, nhưng ở tại căn phòng thông gió không được tốt này, thì vô cùng khó thở, tiếng vo ve của các loài sâu bọ, có thể cắn người bất cứ lúc nào. Lúc ăn cơm tối, cậu và vợ cậu chỉ có thể núp trong lưới chống muỗi. Sau bữa cơm tối, Hồ Vinh Hoa nếu muốn khám phá kỳ nghệ, cũng chỉ có thể ở lại trong lưới chống muỗi. Nhưng, sự gian nan này cũng hữu ích cho cậu, đó là càng rèn luyện thêm ý chí kiên cường cho cậu.

– Còn tiếp –

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo