Hồi 22: Thiếu Niên Khăn Quàng Đỏ Duy Nhất Trong Thế Vận Hội Đầu Tiên
TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: willyphanvy
Tiểu Hồ cảm thấy giải đấu toàn quốc tháng 10 sắp đến rồi. Cậu tuy rằng đã nghiên cứu qua cờ của đỉnh đỉnh cao thủ Dương Quan Lân, Vương Gia Lương, Lý Nghĩa Đình, Lưu Ích Từ , nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Cậu nhất định phải nghiên cứu triệt để cờ của họ trước giải toàn quốc. Thế là, cậu nghiên cứu không mệt mỏi các phổ đối cục của Đồ Cảnh Minh, Hà Thuận An lão sư, làm rõ ràng đặc điểm, ưu điểm của các đỉnh đỉnh cao thủ. Đặc biệt là nghiên cứu sâu hơn đặc điểm phong cách của Dương Quan Lân. Hà Thuận An, Từ Thiên Lợi cũng có những góp ý có lợi cho cậu. Tiểu Hồ phát hiện bố cục của Dương Quan Lân đã dùng được mấy chục năm; nếu ông lấy cờ Đỏ đi trước, ông vẫn là dùng trung Pháo tuần hà Pháo đối bình phong Mã, hoặc là dùng trung Pháo quá hà Xa; nếu ông lấy cờ Đen đi sau, ông vẫn là dùng bình phong Mã hoặc bình Pháo đoái Xa, tả Mã bàn hà. Dù là đối với đối thủ nào, dù đối thủ chỉ là tiểu tướng vô danh, ông vẫn đi như vậy. Có người cho rằng ông đã lỗi thời. Nhưng ông dùng vậy là để tiện dụng. Vì sao vậy? Tiểu Hồ cho rằng nguyên nhân cơ bản là công lực thâm hậu của ông có thể đạt đến dĩ bất biến ứng vạn biến. Ông đều hiểu rõ ràng tất cả các bố cục thường dùng. Vì vậy, tiểu Hồ cho rằng, lúc đối cục với Dương Quan Lân, nhất định phải dùng yếu tố bất ngờ. Như vậy mới có thể khiến bố cục của ông mất đi công năng dĩ bất biến ứng vạn biến.
Xã trưởng kỳ xã Dương Minh chuẩn bị nghênh đón giải cờ tướng toàn quốc, cùng thương thảo với huấn luyện viên và các kỳ thủ về các thành viên cho đội tuyển. Giải đồng đội sẽ do Hà Thuận An đấu đài một, tiểu Hồ thân là tân tú đánh đài hai, còn với Từ Thiên Lợi tham gia cờ tướng quốc tế, tạm thời mời Chu Kiếm Thu lão tướng đánh đài ba. Ông là người trẻ nhất của “Dương Châu tam kiếm khách”. Tuy nhiên, lúc này ông đã 51 tuổi rồi. Ông vẫn là người Dương Châu, sau này chuyển đến Thượng Hải. Kỳ phong của ông dũng mãnh cay cú, đi cờ đại đao khoát phủ, sát thủ nhất đẳng. Vào những năm đầu thập niên 50 của thế kỷ 20, trong rất nhiều giải lôi đài cờ tướng, ông và Hà Thuận An luân phiên chủ trì lôi đài cờ tướng đại thế giới, nghênh tiếp kỳ thủ khắp nơi đến nghênh chiến. Tháng 9 năm 1955, kỳ đàn Thượng Hải Xuân Phong đắc ý lầu cử hành “Giải đối kháng danh thủ tam giác”, hai danh thủ ở ngoài là Lý Nghĩa Đình và Dương Quan Lân. Thượng Hải lựa một trong hai người Hà Thuận An và Chu Kiếm Thu, kết quả Chu Kiếm Thu giành được quyền xuất chinh. Kết quả thi đấu giữa 3 người, Dương Quan Lân và Lý Nghĩa Đình bất phân thắng bại, còn Chu Kiếm Thu chiến hòa với Dương Quan Lân, đánh bại Lý Nghĩa Đình, giành được hạng nhất. Ông và Hà Thuận An là đối tác cũ. Tham gia giải đấu cờ tướng toàn quốc có đầu đuôi là lão tướng, trong đó có thêm thiếu niên, thực lực tương đối hùng hậu. Ba vị đội viên, cộng thêm huấn luyện viên và người dẫn đoàn là 5 người. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thời tiết kim thu, giải đấu toàn quốc ở Bắc Kinh đã khai mạc rồi. Giải đấu cờ tướng diễn ra tại cung văn hóa nhân dân lao động. Trong cung văn hóa, những người có phẩm chất cao quý; chí khí kiên định, cây xanh cành lá xum xuê, có thể che được ánh nắng; bãi cỏ lớn, cỏ xanh như nhung, hồ bơi và ao xanh, gợn sóng lăn tăn; đại sảnh, khu gian hàng, trụ cột chạm khắc hoa văn theo phong cách cổ điển. Cảnh đẹp yên tĩnh này là chỗ cực tốt cho giải đấu kỳ nghệ. Tiểu Hồ theo Hà Thuận An, Chu Kiếm Thu và huấn luyện viên, người dẫn đoàn cùng theo xe đi từ khách sạn đến đây. Cậu đi vào trong là bị phong cảnh tuyện đẹp ở đây làm say đắm. Đánh cờ ở đây là quá tốt rồi, trước khi đấu còn có thể đi tản bộ quanh cây cối, xem hoa, yên tĩnh yên tĩnh. Đấu trường ở giữa công viên trong cung điện. Ba loại cờ đồng thời tiến hành thi đấu tại đây. Toàn bộ đại sảnh đều đặt các bàn cờ thành từng hàng. Tiểu Hồ chưa từng xem qua sàn đấu rộng lớn như thế này, cậu thấy được trong các kỳ thủ thi đấu cậu là nhỏ tuổi nhất, trên cổ lại còn đeo khăn quàng đỏ của đội viên thiếu niên. Mọi người đều lớn hơn cậu, có người cậu có thể xưng là gia gia, bá bá, thúc thúc, đại ca; họ cũng là huyền thoại, danh thủ của kỳ đàn toàn quốc, kinh nghiệm phong phú, công lực thâm hậu, ở giữa họ, cậu chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, một đứa trẻ đang lớn. Như vậy, kết quả thi đấu sẽ như thế nào đây? Một đứa trẻ có thể đỡ được sức tấn công của nhiều lão tướng, danh thủ không? Cậu nhớ lại cố vấn chính trị trong hành trình đến Bắc Kinh đã nói với cậu: “Tổ chức để cậu đại diện Thượng Hải tham gia giải đấu toàn quốc là tin tưởng ở cậu, đồng thời cũng có hy vọng rất lớn ở cậu, cho rằng cậu tuổi tác tuy nhỏ, nhưng cậu đã trang bị được năng lực để tranh đoạt quán quân.” Tiểu Hồ biết đây là sự khích lệ mà lãnh đạo ban cho cậu, bản thân không được nản chí, chỉ được nói: “Được ạ, cháu nhất định tranh thủ nỗ lực .” Nhưng trong lòng cậu đã có chủ trương, đó là tâm lý chơi cờ của bản thân, điều mà cậu đã từng nói với ba mẹ và chị: hai sự quyết khéo. Muốn thắng sợ thua là tư tưởng không được có, sẽ gây ra gánh nặng cho tinh thần của bản thân, không thể phát huy tốt được. Trên đường đến Bắc Kinh, tiểu Hồ nằm trên xe hơi xem tiểu thuyết.
“Sao cậu không xem sách cờ vậy? Sắp thi đấu rồi đó.” Cố vấn chính trị hỏi cậu.
“Cháu không có mang sách cờ, chỉ mang tiểu thuyết.” Tiểu Hồ đáp.
“Xem tiểu thuyết nhiều có ảnh hưởng đến thi đấu không?” Cố vấn chính trị tiện thể hỏi.
“Cháu nghĩ là không đâu.” Tiểu Hồ cũng tiện thể nói.
Theo quy định, thi đấu phân ra hai giai đoạn thi đồng đội và thi cá nhân. Dựa vào thành tích đồng đội, lựa ra tuyển thủ cá nhân, quy định trong giải đồng đội, đài đầu chọn 10 người, đài hai chọn 6 người, đài ba chọn 4 người, tổng cộng chọn ra 20 người tiến hành giải cá nhân; nếu giải đồng đội đánh không tốt thì không được chọn vào thi đấu cá nhân. Tuy nhiên, cậu không bị ảnh hưởng bởi tâm lý đó, quyết tâm loại trừ các tạp niệm, giữ vững lập trường là vận dụng sự quyết khéo của bản thân trong thi đấu, mỗi lần đánh một ván cờ, thì phải giống họa sĩ, tác gia vô cùng nghiêm túc, tỉ mỉ vẽ ra danh họa, khắc ra kiệt tác, tạo ra danh cục trình độ cao.
Khi tiểu Hồ đeo khăn quàng đỏ xuất hiện ở đại sảnh giải đấu, lập tức thu hút sự chú ý của những người ở đó, đặc biệt là các ký giả do các văn phòng báo phái đến, trong danh sách chỉ có tên của các kỳ thủ tham gia giải đấu, mà không ghi tuổi tác, các ký giả thấy cậu đeo khăn quàng đỏ, tầm vóc lại nhỏ xíu, tự nhiên vô cùng hiếu kỳ, xem cậu là nhân vật làm tăng sự sinh động và hứng thú trên các mặt báo. Vậy là, họ từ mọi khía cạnh xem xét tình trạng của tiểu Hồ, tìm người dẫn đoàn và huấn luyện viên để bàn bạc. Sau khi ký giả hiểu được tình trạng của tiểu Hồ, họ dự báo tiểu Hồ sẽ giành được thứ hạng nào trong giải đấu. Có người nói, cậu ở giải đồng đội đánh ván thứ hai lọt vào 6 người là không thành vấn đề, nhưng trong giải cá nhân thì e rằng khó mà vào được 6 người đứng đầu. Lý do là: các danh thủ nổi tiếng đều có mặt, ví dụ như Dương Quan Lân, Lý Nghĩa Đình, Vương Gia Lương, Hà Thuận An, Lưu Ích Từ, Chu Kiếm Thu… Nhưng cũng có người nói, tiểu Hồ lọt vào 6 người đứng đầu trong giải cá nhân là có khả năng, nhưng nếu muốn lọt vào 3 người đứng đầu thì rất khó, lý dó là: tiểu Hồ từng thắng Hà Thuận An, Lưu Ích Từ và Vương Gia Lương, tuy không có tính ngẫu nhiên, nhưng ít nhiều cũng nói rằng tiểu Hồ có được thực lực để đối kháng với danh tướng. Tóm lại, các ký giả đều không nghĩ rằng tiểu Hồ là người có thể tranh đoạt quán quân.
Trước tiên là tiến hành giải đồng đội, các ký giả đều chú ý biểu hiện của tiểu Hồ mỗi ngày, có người còn ngồi cạnh cậu từ đầu đến cuối xem cậu thi đấu. Tiểu Hồ xem như bên cạnh không có người, chuyên tâm xem xét cục thế. Kết quả, cậu ở đài thứ hai giành được toàn thắng, đạt hạng nhất. Thế là, dù là các kỳ thủ tham gia thi đấu, hay là trọng tài, huấn luyện viên và người dẫn đoàn của các đội, cũng đều đồng thanh khen tiểu Hồ. Nhận định ban đầu của các ký giả bắt đầu thay đổi, liền đặt tiểu Hồ lên trọng tâm các mặt báo. Một ký giả tờ báo buổi tối đã viết như thế này về tiểu Hồ: “Khuôn mặt ngây thơ mà thanh tú, đôi mắt linh hoạt, thiếu niên “khăn quàng đỏ” xuất hiện tại hội trường thi đấu cờ tướng Trung Quốc của giải đấu các loại cờ toàn quốc. Tên cậu là Hồ Vinh Hoa, vừa tròn 15 tuổi, đại diện thành phố Thượng Hải đấu giải đồng đội đài thứ hai. Mỗi nước cờ mà cậu đi cũng đều mưu sâu kế hiểm. Cậu ngồi trước bàn cờ thư giãn thoải mải, đôi khi chớp lông mi nhìn đối thủ ở đối diện, mỉm cười, đôi khi dùng một tay chống cằm, nhìn vào cục cờ thẩm thời độ thế, suy nghĩ hồi lâu. Từ sự điềm tĩnh, thần tái yên lặng của cậu, cậu giống như là cửu chiến sa trường, một vị tướng có khả năng chinh phạt, cũng giống thần cơ diệu toán, một vị quân sư đầy tự tin, nhưng, cậu có thân hình thiếu niên và đeo chiếc khăn quàng đỏ, đủ biết là kẻ vô danh tiểu tốt lần đầu bước vào giải đấu đẳng cấp. Tuy nhiên, cũng là kẻ vô danh tiểu tốt này đánh đài thứ hai giải đồng đội, tràn đầy sức mạnh, qua ải trảm tướng, giống như đi vào chỗ không người, đoạt được điểm cao nhất. Cậu hiển nhiên là sẽ bước vào giải cá nhân để quyết đấu. Như vậy, vị vô danh tiểu tốt này có còn tràn đầy sức mạnh tại giải cá nhân của danh tướng khắp nơi không, mọi người hãy chờ xem.”
Hai lão tướng khác của đội Thượng Hải Hà Thuận An và Chu Kiếm Thu cũng đạt được điểm cao nhất trong đài 1 và đài 3. Như vậy, đội Thượng Hải đạt được hạng nhất giải đồng đội. Hà Thuận An, Chu Kiếm Thu cũng tiến vào giải cá nhân, tổng cộng các tuyển thủ tiến vào giải cá nhân là 20 người. Sau vòng loại, cuối cùng còn lại 11 người tiến hành quyết đấu. Biểu hiện của tiểu Hồ trong vòng loại cũng rất xuất sắc, sau khi lọt vào vòng quyết đấu, mọi người đối với vị trí quán quân cũng tiến hành dự đoán. Các ký giả đối với tiểu Hồ đặc biệt có hứng thú, hy vọng tiểu nhân vật vô danh này có thể đăng lên ngôi quán quân, kéo đại nhân vật Dương Quan Lân 3 lần quán quân lọt đài. Như vậy mới có thể viết ra được tin tức lôi kéo người đọc. Vì vậy, họ phỏng vấn những người có thể hiểu được thực lực của các kỳ thủ ra để so sánh. Kết quả, đại đa số vẫn giữ lấy quan điểm “gừng già vẫn cay hơn”, quán quân sẽ thuộc về một trong các danh tướng Dương Quan Lân, Hà Thuận An, Chu Kiếm Thu, Lý Nghĩa Đình, Lưu Ích Từ. Như vậy tương phản với nguyện vọng của các ký giả. Vậy là ký giả vội vàng tìm đến chỗ trọ của tiểu Hồ để phỏng vấn tiểu Hồ, muốn thông qua phỏng vấn, khích lệ tiểu Hồ nỗ lực tranh đoạt quán quân. Lúc phỏng vấn, cố vấn chính trị của tiểu Hồ cũng có mặt.
Ký giả: “Từ biểu hiện của cậu tại giải đồng đội và vòng loại giải cá nhân, chúng tôi cho rằng, cậu tại vòng quyết đấu chỉ cần hóa giải mê tín, giải phóng tư tưởng, phát huy khả năng, phấn đấu tiến lên, thì rất có khả năng đoạt được quán quân.”
Tiểu Hồ đối với lời khích lệ này vô cùng hiểu biết, bởi vì đây vốn là khẩu hiện mọi người thường dùng để cổ vũ đấu chí, dùng nó để cổ động vận động viên tranh đoạt thắng lợi là rất thích hợp. Cậu trả lời: “Cảm ơn sự khích lệ của mọi người. Tuy nhiên, cháu vẫn chỉ là lần đầu tham gia giải đấu toàn quốc, đối thủ của cháu cũng có thể làm lão sư của cháu, bởi vì cháu ấp ủ mục đích học hỏi mà đến. Cháu không nghĩ rằng sẽ giành quán quân, cháu chỉ muốn học hỏi các lão sư, đánh tốt mỗi một ván cờ, tận khả năng thể hiện trình độ của mình.”
Các kỷ giả cảm thấy lời của tiểu Hồ tuy khá hay, nhưng vẫn cảm thấy các đối thủ lão tướng của cậu có chút mê tín, tư tưởng không đủ phóng khoáng, liền nói: “Cháu có thể khiêm tốn học tập là rất tốt, đồng thời cũng nên có tham vọng, lập tráng chí, leo lên đỉnh, vượt qua các danh thủ lão tướng.”
Tiểu Hồ cảm thấy đây vẫn là lời khích lệ, cười nhẹ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cảm ơn sự cổ động của mọi người.” Nhưng trong lòng cậu nghĩ vẫn là sự quyết khéo khi tham gia giải đấu của cậu. Cậu không muốn đem sự quyết khéo của mình ra nói cho các ký giả, vì đây chỉ là cách nghĩ của bản thân cậu, đúng hay không vẫn là phải thông qua sự thử nghiệm của thực chiến, kẻo ký giả biết được sẽ đăng lên báo, dẫn đến sự nghị luận của xã hội.
Cố vấn chính trị lo lắng thay cho cậu, đường lên đỉnh cao, cậu có lòng tin để tiến lên không? Ông chủ ý chỉ ra các ưu điểm của tiểu Hồ, khích lệ cậu: “Tiểu Hô, cậu chỉ cần giữ lấy hùng tâm tráng chí leo lên đỉnh cao thì không phải là không thể đoạt được quán quân.”
Tiểu Hồ vẫn mỉm cười: “Đúng vậy, đúng vậy, cháu nhất định hóa giải mê tín, giải phóng tư tưởng, giữ lấy hùng tâm tráng chí, leo lên đỉnh.”
“Ồ, rất tốt rồi, rất tốt rồi! Cháu vẫn khá lắm!” Các ký giả đồng thanh khen ngợi, cảm thấy họ đã đạt được mục đích phỏng vấn.
Cố vấn chính trị cũng cười mãn nguyện, tiếp tục khích lệ cậu: “Thi đấu đấy, không phải chuyện chơi. Một khi đã tham gia giải đấu, thì phải chiến đấu, giải phóng tư tưởng, hóa giải mê tín, leo lên đỉnh cao.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu Hồ nói theo.
Ngày quyết đấu bắt đầu, tiểu Hồ đi đến hội trường, nhìn thấy trên bàn cờ đã đặt sẵn tên của người đối cục. Đây là trọng tài dựa vào số hiệu của 11 người tham chiến mà sắp xếp. Cậu nhìn thấy tên của mình và Lý Nghĩa Đình cùng nằm trên một bàn cờ, có nghĩa là, đối thủ đầu tiên của cậu là Lý Nghĩa Đình. Ồ, thật tình cờ, mấy tháng trước cậu ở Hàng Châu giải đấu 5 tỉnh thành đã gặp qua, cậu đã thắng, có người nói là do may mắn, thì cứ cho là may mắn đi. Lần này, cậu phải càng nghiêm túc hơn để học hỏi Lý lão sư. Dù là thắng hay là thua, dù sao cậu cũng phải đánh tốt hơn lần trước, trình độ cao hơn chút. Tiểu Hồ vừa ngồi xuống, Lý Nghĩa Đình cũng đến. Cậu vội vàng đứng dậy tôn kính nói với Lý Nghĩa Đình: “Chào Lý lão sư!”
“Haiz, tiểu Hồ, mới ván đầu đã gặp cậu, đúng là oan gia ngõ hẹp!” Lý Nghĩa Đình vừa nói vừa bắt tay tiểu Hồ.
“Lý lão sư, hôm nay cháu lại học hỏi ở thầy một ván.” Tiểu Hồ khiêm tốn nói.
“Cậu biết nói đó, học hỏi ở ta, lần trước cậu ở Hàng Châu cũng nói vậy với ta, kết quả là ta đã thua. Cậu khéo nói lắm!” Lý Nghĩa Đình nói dí dỏm.
“Đó là gặp may, cháu vốn dĩ không nghĩ rằng sẽ thắng Lý lão sư.”
“Được rồi, cậu nhỏ người, nhưng lòng thì không nhỏ đâu! Hôm nay ta phải đấu một ván thật tốt với cậu.” Lý Nghĩa Đình đích thực cảm thấy lần trước thua tiểu Hồ là do bản thân khinh địch, bởi vậy lần này ông không dám khinh địch nữa.
Lý Nghĩa Đình từ bố cục đã đi cẩn thận từng bước, đi một cách cực kỳ nghiêm túc, phát huy rất tốt. Tiểu Hồ thấy được ông nghiêm túc như vậy, là biết ông đã nhận được bài học từ thất bại ở Hàng Châu lần trước, hôm nay đúng là muốn thắng ván này, trả thù lần thua trước. Tiểu Hồ liền lợi dụng tâm lý không thể không thắng này của ông, nhận ra ông sẽ đánh ổn định, lấy ổn định để giành phần thắng. Hai người đấu được khoảng 3 tiếng đồng hồ, Lý Nghĩa Đình đúng là đánh ổn định. Lúc trưa niêm phong cờ nghỉ ngơi, Lý Nghĩa Đình nói với tiểu Hồ: “Cờ của cậu đã được nâng cao so với ở Hàng Châu. Cậu làm ta rất khẩn trương! Ta một hơi thở cũng không dám thả lỏng.” Tiểu Hồ đáp: “Lý lão sư hôm nay đánh cờ đặc biệt tốt, làm cho cháu rất có cảm hứng.” Lý Nghĩa Đình cười hề hề: “Tiểu quỷ, cậu nịnh ta rồi, cậu không đánh bại ta nữa là tốt rồi!”
Chiều tiếp tục thi đấu, tiểu Hồ cảm thấy cần phải kích động cuộc chiến, mới có thể làm loạn bố trí chiến lược của đối phương, biến bị động thành chủ động. Vậy là chủ động tấn công đối phương, ép Lý Nghĩa Đình nghênh chiến. Hai người cực lực tranh chấp hết gần một tiếng, cuối cùng hình thành hòa cờ.
Sau cục cờ, Lý Nghĩa Đình thở dài nói: “Tiểu Hồ, hôm nay ta vốn nhất định phải thắng, kết quả là bị cậu cầm hòa rồi, cậu rất lợi hại.”
Tiểu Hồ đáp: “Lý lão sư đánh rất tốt. Cháu suýt nữa là thua rồi, cuối cùng có thể ép hòa, vô cùng may mắn.”
“Cậu không cần chọc ta. Cậu gặp may, vậy có thể ván nào cũng gặp may được không?” Lý Nghĩa Đình lần này không hề khinh địch, đích thực lãnh giáo được thực lực của tiểu Hồ.
Ký giả ngồi cạnh họ suốt ván đấu nghe được hai người nói chuyện, cảm thấy rất có ý nghĩa, lập tức ghi nhận lại, chuẩn bị tư liệu dùng để đăng tin.
Lượt đấu thứ hai, tiểu Hồ gặp Mạnh Lập Quốc. Tiểu Hồ không lạ gì anh ta, lúc thi đấu ở Hàng Châu cũng đã từng đụng độ, cùng với Vương Gia Lương được xưng là “Đông Bắc nhị hổ”, kỳ phong hiếu chiến, sắc sảo, đường cờ dữ tợn, đặc biệt là giỏi về sát tượng nhập cục, có tiếng là “sát tượng năng thủ”. Anh ta về phương diện bố cục có sáng tạo, ví dụ tả Pháo phong Xe chuyển liệt Pháo, thuận Pháo nhảy chính Mã… vận dụng rất tốt trong thực chiến. Tiểu Hồ vô cùng am hiểu đặc điểm của anh ta. Mạnh Lập Quốc 23 tuổi, hơn tiểu Hồ 8 tuổi, ngay lúc thanh niên trai tráng, từng đoạt hạng 7 giải cờ tướng toàn quốc năm 1958, hạng 8 giải cờ tướng toàn quốc năm 1959. Tiểu Hồ xưng anh ta là “Mạnh đại ca”.
“Chào Mạnh đại ca!” Tiểu Hồ nhã nhặn chào Mạnh Lập Quốc.
“Tiểu Hồ, cậu rất lợi hại!” Mạnh Lập Quốc bắt tay với tiểu Hồ.
“Haiz, vật linh cách.” Tiểu Hồ lắc đầu, không phát hiện ra là cậu đã dùng câu cửa miệng của mình.
Mạnh Lập Quốc ở giải đấu Hàng Châu đã nghe được lời giải thích về câu nói Thượng Hải này, biết được ý nghĩa của câu nói này, nói: “Cậu lại làm ra vẻ khiêm tốn rồi, cậu không che giấu được ta đâu.”
Tiểu Hồ nói nghiêm túc: “Em không phải là khiêm tốn, là nói lời thực lòng. Em vẫn cảm thấy cờ của em không ra gì, có khi đáng ra là thắng lại cấu thành hòa cờ; có khi đi ẩu một nước là thua rồi.”
“Được rồi, cờ của cậu đi tốt như vậy, còn nói là không ra gì. Cậu gạt được ai đây? Thôi, hôm nay ta sẽ tiếp tục lãnh giáo sự lợi hại của cậu.” Mạnh Lập Quốc thành thật nói.
“Mạnh đại ca, không được nói vậy, anh có thể làm đại ca của em, lại có thể làm lão sư của em, em chỉ có thể học hỏi ở anh.”
“Cậu học được gì ở ta?”
“Học được nhiều phương diện, như là bố cục sáng tạo, sát tượng nhập cục, trung cục tác chiến với sức sát thương cực lớn, cũng đều đáng để em học tập.”
“Vậy được rồi, hôm nay chúng ta sẽ sát nhau.” Mạnh Lập Quốc trong lòng nghĩ sao nói vậy, anh ta hôm nay đích thực là sẽ đại sát tiểu Hồ.
Quả nhiên, sau khi mở màn, Mạnh Lập Quốc vận dụng bố cục sáng tạo của anh ta, tranh đoạt chủ động và ưu thế. Tiểu Hồ cũng không yếu đuối, tùy cơ ứng biến. Hai bên sẵn sàng chiến đấu. Tuy nhiên, khi đã tiến vào trung cuộc, Mạnh Lập Quốc liền triển khai các nước hung hãn, phát động tấn công với tiểu Hồ. Tiểu Hồ đã chuẩn bị trước về mặt tư tưởng, cũng trả đũa tiến hành tranh chấp, hai bên tàn sát lẫn nhau, hình thế nhất thời hỗn loạn vô cùng. Tiểu Hồ một bên sát phạt, một bên lập kế. Cậu đem Tướng của cậu lên đến “lầu 3”, khiến đối phương tưởng rằng vua đang gặp nguy, có điểm giống “không thành kế” của Khổng Minh. Thực ra, đó là cạm bẫy mà cậu đã lập ra: dùng Tướng làm mồi nhử, di chuyển qua lại trong cửu cung, nhử đối phương đến tấn công. Mạnh Lập Quốc không biết là kế, tích cực tấn công. Tiểu Hồ thừa cơ đem đại quân mai phục từ trong đi ra, dùng Xe và Pháo hình thành sát cục lạ lùng. Mạnh Lập Quốc đột nhiên bị sốc, biết rằng đã trúng kế, tuy cố gắng kháng cự, cũng không đủ sức xoay chuyển tình thế, chỉ biết nhận thua.
Trọng tài và người xem nhìn thấy tiểu Hồ xuất thần nhập hóa như vậy cảm thấy sốc. Mạnh Lập Quốc sau khi trúng kế và hối tiếc, cười gượng nói với tiểu Hồ: “Hảo tiểu tử, cậu luôn miệng nói là sẽ học hỏi ở ta, cậu học hỏi như vậy cũng khá đấy!”
Lời này làm những người ở đó cũng cười theo. Các ký giả vô cùng hứng thú, liền mời tiểu Hồ ngồi xuống, tiến hành phỏng vấn.
Ký giả: “Mạnh Lập Quốc có tiếng sát tướng, trước pháp dữ tợn như mãnh hổ. Ván cờ này thấy hai người chém giết đến long trời lở đất, mọi người đều cho rằng cậu sẽ thua. Tuy nhiên, mới chớp mắt, giống như là nhà ảo thuật, cậu một nước cờ là thắng. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tiểu Hồ cười cười: “Thật ra cũng chẳng có gì. Chỉ là cháu đã dùng một kế nhỏ, Mạnh đại ca nhất thời không chú ý, bởi vậy cháu đã khéo thắng đấy.”
Ký giả: “Xem ra, cậu vừa có dũng vừa có mưu.”
Tiểu Hồ: “Đâu có, đâu có, đây chỉ là khéo thắng thôi.”
Ký giả: “Trận thứ ba, cậu sẽ phải gặp Dương Quan Lân rồi. Cậu có thể thắng được không?”
Tiểu Hồ: “Dương lão sư từng đoạt quán quân toàn quốc 3 lần. Cháu vừa mới học chơi cờ là đã sùng bái thầy. Trong <Tượng kỳ nguyệt khan> có đăng đề ‘tàn cục chính đáp’, cháu kỳ nào cũng đọc, rất có cảm hứng. Cờ của Dương lão sư, công phu rất sâu, muốn thắng thầy thật không dễ dàng. Mấy tháng trước cháu ở Quảng Châu đánh với thầy 4 ván, cháu đã thua.”
Ký giả: “4 ván cờ, cậu không phải chỉ thua có một ván sao?”
Tiểu Hồ: “Thua một ván cũng là thua.”
Ký giả: “Lần này xem ra trạng thái của cậu rất tốt, cậu cũng có khả năng thắng chứ.”
Tiểu Hồ: “Chưa biết được, nhưng cháu phải ráng học hỏi ở Dương lão sư.”
Ký giả: “Câu học hỏi ở thầy cái gì vậy?”
Tiểu Hồ: “Dương lão sư ở nhiều phương diện cũng đáng để cháu học tập. Trước tiên là vô cùng siêng năng gian khổ, nghe nói thầy ở trong xã hội cũ có những ngày mưu sinh gian khổ, cũng không có ngày dừng việc đánh phổ và phân tích cờ, cuối cùng thông suốt toàn bộ, thậm chí còn phải ghi chép lại cờ vừa phân tích. Có khi nửa đêm nằm mơ tỉnh dậy, nghĩ ra một nước cờ hay, thì sẽ ngồi dậy ghi nhớ chúng lại. Cờ của thầy đánh tốt như vậy, là nhờ sự siêng năng của thầy. Ngoài ra, cờ của Dương lão sư là toàn diện, công phu rất tinh tế, đường cờ rộng rãi. Thầy cũng tương đối khiêm tốn. Những điều này cũng là ưu điểm của thầy.”
Ký giả: “Xem ra cậu đã từng nghiên cứu qua cờ của thầy rồi.”
Tiểu Hồ: “Không thể nói là nghiên cứu. Cháu chỉ là muốn học tập, đem những ván cờ mà Dương lão sư từng đấu ra xem tỉ mỉ lại thôi.”
Kỷ giả: “Như vậy có thể nói, cậu nhất định là đã chuẩn bị được phương pháp đối phó thầy rồi.”
Tiểu Hồ: “Không thể nói như vậy, đối cục không có cái gì là cố định. Cục cờ thiên biến vạn hóa, ai cũng không thể đem những nước cờ mà mình đã chuẩn bị trước mà đem ra vận dụng máy móc được, phải căn cứ vào tình trạng thực chiến lúc đó mà vận dụng linh hoạt, tùy cơ ứng biến. Đối phó với đỉnh đỉnh cao thủ Dương lão sư cũng vậy thôi.”
Ký giả: “Chúng tôi đã từng phỏng vấn qua một số người quyền uy, họ cho rằng, trước mắt Dương Quan Lân trong dịch lâm giống như một cây cổ thụ, tạm thời thì không ai có thể lay động được ông ta. Cậu có đồng ý với cách nhìn này không?”
Tiểu Hồ: “Nếu đã là cách nhìn của người quyền uy, cháu không nên nói bậy, vì cháu vẫn chỉ là học sinh. Tuy nhiên, nói rằng không ai có thể lay động được thầy như vậy có quá tuyệt đối không? Năm 1958, Lý Nghĩa Đình lão sư không phải đã từng giành ngôi bảo tọa quán quân từ trong tay của Dương lão sư sao? Cờ của Dương lão sư đích thực rất cao, nhưng mà vẫn có những người mà cháu xưng là lão sư, trình độ cũng rất cao. Trong giải đấu có nhiều cao thủ như vậy e rằng rất khó có thể tuyệt đối bất bại.”
Ký giả: “Cháu nói rất chí lý, cảm ơn. Chúc cháu thắng lợi!”
Tiểu Hồ: “Cảm ơn.”
– Còn tiếp –
3 bình luận
không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad
Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé
Cao thủ cờ tướng có đó youtube