HỒI 2: TRANH LUẬN VÌ HỌC CỜ
Chiều hôm ấy, sau khi mẹ Hồ Vinh Hoa đi làm trở về, thấy chị lớn và em nhỏ đều ở nhà, bố Hồ Vinh Hoa từ lâu bị tê liệt nửa người, đi lại khó khăn, thường chỉ quanh quẩn ở nhà. Chỉ cần Hồ Vinh Hoa về nhà, là cả nhà sum họp.”Vinh Hoa đâu, vì sao vẫn chưa về?” Mẹ có chút lo lắng bèn hỏi chị gái Hồ Vinh Hoa.”Con không biết” chị gái trả lời”Trường đã tan học từ lâu, nó cũng phải về từ lâu rồi chứ” mẹ trong lòng rất rõ, trước đây khi bà đi làm về, các con bà đều đã ở nhà.”Có thể nó ở lại làm trực nhật” chị gái lên tiếng, vì đôi khi chị vẫn phải ở lại lớp làm mà.”Cho dù có làm trực nhất thì cũng về lâu rồi, làm gì mà mất nhiều thời gian thế” bởi bà biết rõ thời gian làm trực nhật trước đây của Hồ Vinh hoa”Vậy con không biết, chắc nó chơi bên ngoài” không còn cách nào khác, chị gái đành đoán như vậy.”Haizz, chắc nó lại kiếm chỗ nào chơi cờ rồi” Mẹ từ lâu đã biết Hồ Vinh Hoa rất thích chơi cờ. “Con với cái, suốt ngày chỉ cờ với cờ, không biết có đụng tới bài vở không?” bà mẹ vừa nói vừa đi đến bên chồng, hờn dỗi nói: “tất cả đều tại ông, tự dưng dạy chúng nó chơi cờ””Bà ầm ầm cái gì thế, con nó chơi vài ván cờ thì có gì mà lo, nó đâu có đi gây chuyện thị phi bên ngoài đâu” ông bố lên tiếng bênh vực cậu con trai.”Ông ấy, ông chỉ được cái cưng chiều nó quá” giọng bà vợ có chút bực tức, nói xong bà bỏ đi làm cơm chiều.Sau khi bà làm xong cơm chiều mà Hồ Vinh Hoa vẫn chưa về, trong lòng bà rất sốt ruột, bèn quay sao nói với chồng: “Lão đầu tử, Vinh Hoa vẫn chưa về, không biết nó có xảy ra chuyện gì không nhỉ?””Có thể xảy ra chuyện gì, không có chuyện gì đâu, chắc lại đang làm vài ván cờ đó””Không biết nó có bị đụng xe không, thật làm tôi thấp tha thấp thỏm” bà mẹ vẫn không yên tâm. Bà tự nhận mình là người gánh vác gia đình, từ khi chồng bà liệt nửa người, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong gia đình đều do bà quán xuyến”Không có chuyện gì đâu” ông chồng ôn tồn nói”Không được, tôi phải đi ra xem thế nào” bà mẹ vẫn không thể yên tâm, rồi quay sang nói với các con: “cơm mẹ làm xong rồi, hai đứa đói thì cứ ăn trước, mẹ ra ngoài tìm Vinh Hoa” nói rồi bà tất tả đi ra.Hồ Vinh Hoa sau khi xuất ra diệu thủ thắng ván cờ ấy, nếu đi về nhà luôn, thì sẽ chẳng về muộn tới thế, nhưng ông chủ Quách rất thích cậu, một vài người ở đó cũng muốn giữ cậu lại làm vài ván, thế là thể theo yêu cầu của nhiều người, ông chủ Quách để cho Hồ Vinh Hoa bày ba bàn cờ, mình cậu xa luân chiến với ba người. Người chơi có già, có trẻ, có trung niên nhưng bọn họ không vì thế mà giận Hồ Vinh Hoa, Hồ Vinh Hoa đương nhiên đồng ý đánh với tất thảy mọi người, nhằm nâng cao kinh nghiệm thực chiến. Ông chủ Quách cũng muốn dùng Hồ Vinh Hoa “câu khách”, bèn bày thêm vài bàn nhằm kiếm chút đỉnh. Tất cả các bên đều vui, cuộc xa luân chiến thật náo nhiệt. Hồ Vinh Hoa đối phó với mấy người chơi cờ, quân đi rất nhanh, thường chỉ mười mấy phút là xong ván cờ, mọi người dần dần bại dưới tay cậu, ván này xong ván khác lại bày ra, nhưng không ai thắng được cậu, ông chủ Quách vừa thu tiền phí, vừa cổ vũ người chơi. Càng chơi càng ham, Hồ Vinh Hoa chẳng để gì tới giờ về nhà nữa.Mẹ Vinh Hoa không biết tìm cậu ở đâu, nên đành đến trường hỏi xem sao. Bác bảo vệ trường hỏi bà tìm ai, bà bảo bà là mẹ của Hồ Vinh Hoa và nói giờ này cậu vẫn chưa đi học về. Bác bảo vệ bảo, trường đã tan từ lâu, cậu không có ở trường đâu, dù cho có làm trực nhật thì cũng đã về từ lâu. Bà mẹ thất vọng quay về, vừa đi bà vừa nghĩ tới các nơi tụ tập đánh cờ, của thể con bà đang la cà ở đó. May mà bà đi xe đạp, một loáng đã tới sới cờ, khi bà tới nơi, sới đã đóng cửa, chỉ còn vài lão hán đang ngồi nói chuyện phím. Bà hấp tấp hỏi mọi người có thấy một đứa học sinh khoảng 10 tuổi la cà ở đây chiều nay không? Một lão hán trong đó, ban nãy vừa chơi cờ với Hồ Vinh Hoa nói: “có đấy, có một cậu bé, tên cậu ta là Hồ Vinh Hoa””Đúng rồi, nó là con tôi” bà mẹ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì Vinh Hoa cũng không xảy ra chuyện gì.”Nó đã ôm cặp sách về được một lúc rồi” lão hán lại nói thêm: “con bà đánh cờ hay lắm, bao nhiêu người ở đây đều bị nó đánh bại””Ây, vậy sao? Cám ơn bác, chào bác” và bà vội vàng đạp xe về nhà.Đi được một đoạn bỗng bà nghe tiếng Hồ Vinh Hoa gọi thất thanh: “mẹ””Hảo tiểu tử, còn dám vác xác về nhà sao”, bà dừng xe bực tức nói: “mấy giờ rồi mà còn chưa vác xác về nhà””Mẹ, mẹ đừng giận, con chỉ ở ngoài kia đánh mấy ván cờ thôi mà” Hồ Vinh Hoa vội giải thích.”Mẹ biết, về nhà rồi nói tiếp”, trong lòng bà không muốn cậu giao du với mấy người ở sới cờ đóKhi bà mẹ và Vinh Hoa trở về nhà, chị gái cậu là người đầu tiên reo lên: “mẹ, mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng tìm được nó về nhà””chị nói linh tinh gì thế, em gặp mẹ ở ngoài kia chứ đâu” Hồ Vinh Hoa không biết bà mẹ ra ngoài là để tìm cậu”Được rồi, mẹ đã tới trường tìm con, con không có ở đó, mẹ mới tới sới cờ tìm, người ta bảo con đã đi về, nên mẹ mới đạp xe về và gặp con ở đó. Hảo tiểu tử, con chơi cờ tới quên giờ về, con có biết ở nhà mọi người lo cho con lắm không?” cơn giận của bà mẹ bắt đầu nổi lên.”Mau ăn cơm đi, tôi đói lắm rồi” ông bố không muốn Vinh Hoa bị mắng vì tội chơi cờ, nên cố ý nói vậy.”Không phải tôi nói rồi sao, cơm tôi đã nấu xong, nếu đói thì mọi người ở nhà cứ ăn trước, ông ấy, nếu bụng ông đói ông có thể kêu con gái lấy cho mà, thật là, sao cứ phải đợi tôi về” bà vợ có chút bực tức với ông chồng”Bố nói chờ mẹ và em về rồi cùng ăn, nên bố không ăn đó” cô chị vội giải thích”Cái gì, đợi mẹ con tôi về, nếu tôi và nó chưa về, vậy mấy người cứ chờ tiếp sao, thật là…””Được rồi, được rồi, bà đừng giận, Vinh Hoa nó về rồi, cả nhà vui vẻ ăn cơm nào” ông chồng muốn xua đi cơn giận của vợ”Tôi không muốn ăn, Vinh Hoa không chịu nghe lời, đi học về là đi chơi cờ, không chịu về nhà làm bài tập, thế thì học cái gì? Ông ấy, ông cũng nên nói nó đi” cơn giận trong bà bắt đầu bùng phát”Hây, chỉ là vài ván cờ thôi mà, nó có phạm tội tày đình đâu?” ông chồng vẫn ôn tồn nóiNghe mẹ nói tới chuyện bài vở, Vinh Hoa liền lên tiếng: “Mẹ, bài tập con đã làm xong từ lúc còn ở trường rồi””Con đừng nói láo, sao con có thể làm xong lúc còn ở trường, con nói làm xong rồi, vậy đưa đây mẹ kiểm tra””Con không lừa mẹ, đây mẹ xem đi” Vinh Hoa đưa vở cho bà kiểm tra, bà im lặng giở vở ra kiểm traÔng bố nháy mắt với Vinh Hoa: “con mau cùng chị đi dọn cơm đi”Chi gái cũng vội nói: “mau đi thôi”Thế là Vinh Hoa cùng chị gái vội vào phòng ăn dọn bànBà mẹ kiểm tra bài tập, xem xong bài tập môn ngữ văn, lại xem tiếp môn toán học, quả là tất cả bài tập Vinh Hoa đều đã làm xong, thầy cô giáo cũng chưa từng phê bình cậu, nhưng bà cảm thấy nét chữ có chút nguệch ngoạc, rõ ràng là viết vội, hey vì muốn nhanh để được đi chơi cờ, vội vàng làm bài tập, chỉ làm qua loa, cơn giận trong lòng bà lại trỗi dậy. Bà lại lục cặp sách và phát hiện ra trong đó có một bộ cờ tướng cắt bằng giấy cứng và một bàn cờ bằng da, bèn lôi tất cả ra, đưa cho ông chồng và nói: “Nhìn con ông xem này, tự nó làm một bàn cờ giấu trong cặp sách, suốt ngày đầu óc để trên bàn cờ thì học hành cái gì?””Ai da, bà hà tất phải nổi nóng vì con chơi cờ, bài tập không phải là nó đã làm tốt rồi sao?””Bài tập dù làm tốt, nhưng làm rất ẩu, còn chưa biết là đúng hay sai đâu?””Ẩu một chút cũng không hề gì, chỉ cần không sai là được, bà kiểm tra cẩn thận lại xem””Tôi chưa đủ việc hay sao mà còn đi kiểm tra, ông ngồi không không có việc gì làm, sao ông không kiểm tra đi?””Được rồi, được rồi, để đó tôi kiểm tra, bà đưa bài tập của nó cho tôi nào”Bà đưa hai quyển bài tập cho ông và nói: ” ông kiểm tra cẩn thận đi, tôi đoán là sai không ít, còn bộ cờ này tôi đem đi đốt, tránh cho nó khỏi nghĩ tới cờ”Ông chồng vội nói: “Đừng đem bộ cờ của nó đốt đi, con nó rất tiết kiệm, nó rất muốn mua một bộ cờ, nhưng lại sợ tốn tiền gia đình, nên mới tự mình cắt bộ cờ đó, bà đem đốt đi, sẽ làm nó buồn lắm, thật không nên làm vậy””Tôi mặc kệ, làm thế chỉ để nó không chơi cờ nữa” bà vội cướp lời ông và cầm bộ cờ đi xuống bếpVinh Hoa và chị bưng mâm cơm từ dưới bếp đi lên, không để ý thấy trong tay bà mẹ cầm bộ cờ, vừa đặt mâm cơm xuống, cậu nghe bố nói: “Vinh Hoa, mẹ đem bộ cờ con để trong cặp xuống bếp đốt rồi”Vinh Hoa vừa nghe, trong lòng như có kim châm, thật như vậy sao? Mẹ làm vậy thật “quá đáng”, bộ cờ mình khó nhọc làm ra, vậy mà mẹ đem đi đốt. Nhưng nghĩ lại, vì sao mẹ làm vậy, không phải sợ mình chơi cờ ảnh hưởng đến việc học đó sao. Mẹ cũng là vì mình, chỉ trách mình không về nhà sớm hơn, nếu về nhà sớm một chút đã không xảy ra cơ sự thế này. Cá tính của Vinh Hoa giống bố, rất ôn hòa, cậu nói với bố: “đốt cũng chẳng sao ạ, dù sao con cũng không mất tiền mua””Tiểu đệ, khá gớm, đốt đi bảo bối của em mà em vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, đổi lại là chị, chắc chị đã bù lu bù loa lên rồi” Cô chị cũng rất thích chơi cờ, cô cho rằng chơi cờ không có gì là không tốt, chỉ cần không để ảnh hưởng tới việc học là được.”Chị, chị đừng nói nữa kẻo mẹ nghe thấy, lại giận bây giờ. Chúng ta đừng làm mẹ nổi giận nữa. Mẹ cũng là vì muốn tốt cho em, có bậc cha mẹ nào lại không yêu thương con mình đâu?””Như thế về sau em còn chơi cờ không?” chị gái hạ giọng hỏi nhỏ”Có, đương nhiên là có chứ” Vinh Hoa không do dự trả lời”Như thế em không sợ mẹ giận sao?””He he, em chỉ cần làm tốt bài tập, chơi cờ không để ảnh hưởng tới việc học, dần dần mẹ sẽ hiểu ra thôi” Vinh Hoa nói như vậy, rồi quay sang hỏi bố: “bố, bố thấy con nói đúng không?””Rất tốt, bố vẫn cổ vũ con chơi cờ, đầu óc con rất thông minh, tiến bộ rất nhanh, tương lai không chừng con lại trở thành “đại quốc thủ” đây” ông bố khích lệ Vinh Hoa. Ban đầu ông dạy Vinh Hoa chơi cờ, chỉ là để cậu có thêm niềm vui, nhưng sau thấy con tiến bộ rất nhanh, ông nghĩ rằng con mình rất có tư chất về cờ.Câu chuyện của mấy bố con lọt vô tai bà mẹ, và giữa họ nổ ra một cuộc “đấu khấu nhỏ””Hay cho lão đầu tử, tôi phản đối con nó chơi cờ, còn ông lại đi khích lệ nó chơi cờ, có phải là ông muốn tôi tức chết không? Ông đã không đi lại được, chẳng làm được việc gì, tôi dạy chúng nó, thật là cực khổ, cũng chỉ là tôi muốn sau này bọn chúng nên người, có học hành cho tốt, sau này chúng mới có tương lai, mới có thể thành gia lập nghiệp. Vinh Hoa rất thông minh, nhưng nếu cái thông minh đó dùng cho việc học, như thế nhất định rất có tương lai. Nhưng, cái thông minh đó, giờ nó ném vô bàn cờ, ảnh hưởng tới việc học, ông không những không nói nó, lại còn khích lệ nó chơi cờ, như vậy ý là làm sao?””Tôi sức khỏe không tốt, tất cả mọi việc lớn bé đều do bà gánh vác, điều đó tôi biết, cũng rất cảm kích bà, nhưng bà cứ phản đối Vinh Hoa chơi cờ, bà cho rằng chơi cờ ảnh hưởng tới việc học, tôi e rằng điều này không đúng. Chuyện học của Vinh Hoa không phải vẫn tốt đó sao, bà xem bà tập của nó dù làm ẩu một chút nhưng đều đúng cả, không được điểm 5 thì chí ít cũng được điểm 4, thành tích học của nó rất tốt đó chứ. Bà nói Vinh Hoa chơi cờ ảnh hưởng tới việc học, thật không công bằng cho nó”.”Bài vở của em trước nay vẫn rất tốt, mỗi kỳ thi nó cũng thường được điểm 5, thỉnh thoảng mới bị 4″ chị gái vội tiếp lời ông bố”Hay nha, hai bố con ông liên hợp bênh vực Vinh Hoa, đem nó tâng bốc lên tận mây xanh, nhưng hai người nên nghĩ, nếu Vinh Hoa không chơi cờ, để hết tâm trí vào việc học, như thế không phải là tốt hơn sao?””Bà nó à, con tim bà rất tốt, bà cũng mong con nó thành người, nhưng bà phải biết, một đứa trẻ không thể cả ngày cứ vùi đầu vào sách vở, nó cũng cần có các thú vui khác, để mà điều chỉnh tinh thần, như thế càng tốt cho việc học, hơn nữa 360 nghề, nghề nào cũng xuất trạng nguyên, cờ cũng là hoạt động, quốc gia cũng đã đề xướng. Các hoạt động đều đã có vận động viên chuyên nghiệp, tạo nên các thành tích cao, vì quốc gia mà tranh đoạt. Vinh Hoa rất có tài năng về cờ, tuổi nhỏ như vậy nhưng tiến bộ rất nhanh, người chơi mấy chục năm cũng không thắng được nó, bây giờ nó là quán quân tiểu học, nhưng nếu cứ tiếp tục phát triển, sau này có thể là quán quân Thượng hải, thậm chí là quán quân toàn quốc. Danh hiệu “kỳ đàn tổng tư lệnh” của Tạ Hiệp Tốn trong quá khứ, đó là ở trong xã hội cũ. Chính phủ khi ấy rất hủ bại, căn bản không xem cờ tướng ra gì, chức danh “tổng tư lệnh” của ông ấy chỉ là do một số kỳ hữu trên kỳ đàn phong tặng, cho dù là như thế, thì trong xã hội, Tạ tiên sinh vẫn được mọi người kính trọng. Vinh Hoa là đứa trẻ thông, nếu thêm phần cố gắng, tương lai nhất định có tiền đồ. Còn về nó có hứng thú cố gắng về vấn đề gì, hãy để tự nó lựa chọn. Vẫn là câu nói: “nghề nghề xuất trạng nguyên”, các ngành các nghề đều có nhân vật kiệt xuất. Vinh Hoa con nói đi, con muốn chọn theo nghề nào?”Vinh Hoa vừa ăn cơm, vừa nghe cha mẹ tranh cãi, cậu cảm thấy lời bố nói rất có đạo lý; mẹ dù muốn con cái thành đạt, nhưng chỉ muốn con cái chăm chăm vào bài vở, đối với các thú vui khác của con cái đều không tán thành. Bây giờ bố mẹ tranh cãi, ý kiến bất đồng. Nếu cậu nói lựa chọn chơi cờ, đương nhiên là bố tán thành, mẹ có thể phản đối. Dứt khoát nhất thời không nên nói ra, nhưng trong lòng cậu là rất muốn lựa chọn chơi cờ. Thế là cậu nói: “bố mẹ đều muốn con nên người. Xem ra mẹ muốn con chăm chỉ học hành, sau này nhờ đó mà đỗ đạt. Còn bố, xem ra lại muốn con chơi cờ, tương lai thành quán quân toàn quốc. Nhưng con biết tuổi con còn nhỏ, bây giờ không thể nói chắc chắn là con chọn gì, vì đây là chuyện lớn can hệ tới cả cuộc đời con. Giống như so với khi đánh một ván cờ hay, phải lựa chọn nước đi thế nào, điều đó vô cùng quan trọng. Một nước đi sai, có thể dẫn tới thua ván cờ. Đây là ván cờ cuộc đời con, phải chọn nước đi nào, can hệ rất trọng đại, con muốn suy nghĩ kỳ, bây giờ con không đưa ra lựa chọn có được không ạ?”Câu trả lời, cả bố và mẹ đều rất hài lòng. Ông bố lên tiếng trước: “Vinh Hoa dù còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, hay cho câu ‘đây là ván cờ của cuộc đời con” nha”Trên khuôn mặt bà mẹ cũng hiện ra nụ cười, cơn giận dữ đã tan đi, bà nói: “con à, con thật có đầu óc, vừa rồi mẹ đốt đi bàn cờ của con, thật là có chút hối hận. Giờ thì mẹ đã hiểu, chơi cờ không nhất định ảnh hưởng tới bài vở, bài vở của con không phải là làm không tốt, hơn nữa mẹ nghĩ chơi cờ có thể phát triển trí lực của con, vừa rồi con ví cuộc đời như ván cờ thật thông minh, người lớn hơn con vị tất đã nghĩ được như thế, con có muốn mẹ mua cho một bàn cờ không?”Cảm ơn mẹ, quân cờ đốt hết rồi cũng không cần vội nữa, bây giờ con luyện cờ cũng không cần quân cờ và bàn cờ, mẹ không cần mua cờ cho con đâu” Vinh Hoa nói như vậy vừa thật lòng, vừa không muốn tiêu tốn tiền của bố mẹ. “bố sức khỏe không tốt, mình mẹ lo cả gia đình, nhà đã không dư dả gì, mua một bàn cờ tốt cũng tốn tiền, mẹ bỏ đi đừng mua”.Bà mẹ cười lớn nói với Vinh Hoa: “Mẹ không hiểu, không có quân cờ con chơi kiểu gì””Hey, mẹ không hiểu rồi, con có thể không nhìn bàn cờ, nhưng vẫn hình dung ra được cả ván cờ, Con có thể nhắm mắt mà chơi. Đương nhiên bây giờ con đang tập, tập tốt rồi, chắc cờ của con cũng được nâng cao” Vinh Hoa nói về trải nghiệm của mình.”A, thật ghê gớm, thật ghê gớm, đầu óc con tôi thật thông minh, mẹ xem làm việc gì cũng thành thôi” và bà quay sang nói với chồng: “lão đầu tử, ông chơi cờ mầy chục năm, vậy ông có thể nhắm mắt chơi cờ không?””Ai da, nói ra thêm thẹn, đừng nói nhắm mắt chơi cờ, đến mở mắt chơi còn nhìn không rõ, thường đi sai cờ. Theo tôi biết người bình thường không thể nhắm mắt chơi cờ đâu, Vinh Hoa đúng là có tài””Xem ra con đúng là có tài chơi cờ” bà vợ đồng tình với ông chồng nói: “Hồi nãy khi tìm Vinh Hoa ở ngoài kia, có người nói, Vinh Hoa chơi cờ ở đó không ai thắng được nó. Vinh Hoa, có phải vậy không?””Đúng vậy ạ” Vinh Hoa thấy mẹ vui cũng không giấu diếm gì, rồi cậu kể ra chuyện giúp lão hán kia thế nào, chuyện ông chủ Quách hứa dẫn cậu đến gặp Tạ Hiệp Tốn tiên sinh thế nào…Ông bố nghe xong vui vẻ nói: “Được ha, ông chủ Quách hứa đưa con đi gặp “kỳ đàn tổng tư lệnh”, con có thể xin lão nhân gia chỉ điểm thêm cho””Ông chủ Quách thật tốt, còn bảo con sau này hãy thường xuyên tới đó chơi”Bà mẹ có chút lo lắng, lòng thầm nghĩ chơi cờ ở đó phải trả tiền, bèn nói: “Đương nhiên ông chủ Quách hoan nghênh con tới chơi rồi, vì con tới đó chơi ông ta thu được tiền mà””Hey, mẹ, ông chủ Quách bảo con tới đó chơi không mất tiền đâu, hoàn toàn miễn phí ạ””Thật sao, vậy ông ta có ý đồ gì?””Hey, ý ông chủ Quách rất rõ ràng, một là ông ấy rất thích con, hai là dùng con để lôi kéo khách. Khách nhiều thì ông ấy thu tiền nhiều. Còn vì sao ông ấy thích con, con nghĩ là vì con chơi cờ tốt, đó là một nguyên nhân, ngoài ra còn vì mình con có thể chơi với vài người cùng lúc, hơn nữa con đánh rất nhanh, rất mau chóng kết thúc một bàn, Như thế đương nhiên rất có lợi với ông ấy, ông ấy không thu tiền của con, cố nhiên là chiếu cố con là học sinh không có tiền, đồng thời cũng là vì con đánh tốt, thông thường không thể thua, tiền do người thua trả, con thắng tự nhiên không phải trả tiền, mẹ, như thế mẹ đã hiểu chưa ạ””A, hóa ra là vậy, vậy con cứ chơi đi. Nhưng người tới đó chơi, cờ thấp giống bố con, con chơi không tốn sức hử?””Người đến sới cờ chơi, có người cao cũng có người thấp, con muốn tới đó kết bạn cờ, gặp các cao thủ, như thế rất tốt cho con””Nhưng, con không được về muộn, cũng không được để ảnh hưởng tới bài vở, hiểu không?” bà mẹ dặn dò”Mẹ, mẹ yên tâm đi mà, con không để bố mẹ thất vọng đâu”Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện, ban đầu không khí có chút nặng nề, về sau hóa giải biến thành vui vẻ.
3 bình luận
không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad
Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé
Cao thủ cờ tướng có đó youtube