Hồi 19: Kích bại tân tú và lão tướng Quảng Châu
Quảng Châu là kỳ thành nổi tiếng toàn quốc, người yêu cờ đặc biệt nhiều, bởi vậy cao thủ, danh thủ cũng nhiều. Thượng Hải và Ôn Châu cũng là thành phố mới nổi của việc phát triển cờ tướng. Đầu hè năm nay, giới cờ Quảng Châu mời Ôn Châu và Thượng Hải đến giao lưu. Thượng Hải và Ôn Châu cử ra vài danh thủ, sau khi kết thúc giải cờ tướng 5 tỉnh thành ở Hàng Châu liền thẳng tiến đến Quảng Châu. Tiểu Hồ mới đến Quảng Châu lập tức gây được sự chú ý của giới cờ Quảng Châu. Lúc đó, Quảng Châu cũng đã thành lập đội tập huấn cờ tướng, có huyền thoại Lô Huy, Trần Tùng Thuận, Dương Quan Lân, Chu Kiếm Thu… Chỗ huấn luyện của đội tập huấn tọa lạc tại Chu Giang phong cảnh hữu tình. Tin tức của các kỳ thủ rất nhạy. Tình hình giải đấu 5 tỉnh thành sau khi lên báo đã truyền đến kỳ đàn Quảng Châu, tin tức một đứa trẻ 14 tuổi giành được quán quân gây không ít kinh ngạc. Duy chỉ có Dương Quan Lân là không ngạc nhiên. Ông nói với các kỳ hữu rằng: “Ta ở Thượng Hải tham gia giải đấu toàn quốc đã nghe tên Hồ Vinh Hoa rồi. Lúc đó cậu ta sớm đã là quán quân cờ tướng thiếu niên. Kỳ đàn tổng tư lệnh đối cục với cậu ta, nhượng tiên mà cấu thành hòa cờ, với lại cậu ta lúc 10 tuổi đã hòa với một trong ‘Dương Châu tam kiếm khách’ Đậu Quốc Trụ. Từ đó có thể thấy, kỳ lực của cậu ta tương đối khả quan, cậu ta ở Hàng Châu có thể đạt được thành tích 7 thắng 3 hòa giành được quán quân, tuyệt không phải là ngẫu nhiên.” Lô Huy, Chu Kiếm Thu tưởng rằng tiểu Hồ chỉ thắng ngẫu nhiên, sau khi nghe Dương Quan Lân giới thiệu mới tin nhưng vẫn cảm khái nói: kỳ thủ trẻ tuổi như vậy, có thể đạt được trình độ cao như vậy, là chuyện khó tưởng tượng được.
Bên Quảng Châu đặc biệt sắp xếp buổi biểu diễn cho tiểu Hồ. Tiểu Hồ rất vui, có thể biểu diễn với danh thủ kỳ đàn Quảng Châu trước công chúng, đây là cơ hội học hỏi rất tốt!
Trước buổi biểu diễn một ngày, báo Quảng Châu đăng một tin tức, nói tài năng mới nổi của kỳ đàn Thượng Hải, quán quân cờ tướng thiếu niên Thượng Hải, á quân cờ tướng Thượng Hải, quán quân giải đấu 5 tỉnh thành Hàng Châu, 14 tuổi Hồ Vinh Hoa, sẽ đấu với chư tướng kỳ đàn Quảng Châu Chu Đức Nguyên và tân thủ Lý Liên Anh công khai trước mọi người. Điều này làm cho những người mê cờ cực kỳ thú vị.
Tiểu Hồ lần đầu đến Quảng Châu, vì cậu nghe nói người Quảng Châu nghiên cứu ăn uống, muốn biết người Quảng Châu ăn như thế nào, ăn gì. Buổi sáng trước thi đấu một ngày, Hà Thuận An nói với cậu: “Tiểu Hồ, chúng ta hãy đến trà lầu uống trà nào.”
Tiểu Hồ không có thói quen đi quán trà để uống trà vào sáng sớm, chỉ là lúc ở đắc ý trà lầu thất, Hoài Hải công viên trà thất và khu giải trí Đại Thế Giới đánh cờ mới uống trà. Bây giờ Hà Thuận An mới sáng sớm gọi cậu đi uống trà, cậu có điều khó hiểu, nói: “Hà lão sư, mới sáng sớm đến quán trà để làm gì? Cũng đâu phải khát nước đâu.”
“Chẳng phải cháu muốn xem người Quảng Châu ăn uống thế nào sao?” Hà Thuận An cố tình muốn dẫn tiểu Hồ đi học hỏi.
“Quán trà là để uống trà, có gì để xem chứ; muốn xem ăn uống sao không đi quán ăn vậy?” Tiểu Hồ vô cùng hiếu kỳ.
“Vậy là cháu không hiểu rồi, sau khi cháu đến quán trà là biết thôi!” Hà Thuận An vừa nói vừa dắt tiểu Hồ đi.
Quán trà tọa lạc tại bên bờ Chu Giang. Hà Thuận An dẫn tiểu Hồ đến quán, ngay lúc buổi sáng 7 8 giờ, quán trà có vài chục chiếc bàn vuông, đã có khá nhiều người thưởng trà ngồi đó. Hà Thuận An và tiểu Hồ ngồi ở 1 cái bàn gần cửa sổ, tiểu Hồ lập tức bị lôi cuốn bởi vẻ đẹp của Chu Giang bên ngoài cửa sổ: ánh mặt trời chói lọi mọc ở phương đông, tỏa ánh nắng lên sương mù trên sông, làm sáng rực bầu trời màu xanh, ánh sáng từ khắp nơi chiếu sáng lên nước sông chảy theo hướng đông, bóng vàng chói lọi, hài hòa với bầu trời, dòng sông trở nên trong suốt, đẹp như gương ngọc; từng chiếc thuyền nhỏ trên mặt sông như tấm gương ngọc phiêu diêu, đắm mình trong nắng vàng của mặt trời; một bầy chim yến bay lượn trên bầu trời, lúc bay theo hướng đông, lúc thì hướng tây, giống như đang lưu luyến cảnh đẹp trên sông, không nở bay đi. Tiểu Hồ đang xem tới mê hoặc, người phục vụ mang một khay đựng điểm tâm đến trước bàn. Hà Thuận An nói với tiểu Hồ: “Tiểu Hồ, điểm tâm đến rồi. Cháu thích ăn gì?”
Người phục vụ để khay lên một góc bàn, để tiểu Hồ lựa chọn. Tiểu Hồ trong lòng cảm thấy kỳ lạ, uống trà mà sao lại mang điểm tâm đến ăn, có lẽ đây là đặc điểm thích ăn của người Quảng Châu. Cậu điểm vài điểm tâm trên khay, có bánh bao hấp, hoa đào xíu mại, có đèn lồng, có bánh ngọc lan, có bao tử chưng, đoạn nói với Hà Thuận An: “Hà lão sư, thầy lựa đi, cháu ăn gì cũng được.”
“Tiểu Hồ, cháu còn khách sáo với ta nữa à, hôm nay ta đãi khách, cháu chính là khách, đương nhiên là để khách đích thân lựa chọn. Cháu thích ăn gì thì cứ lựa đi!”
Tiểu Hồ nghĩ rằng Hà lão sư không giàu, để thầy mời khách e rằng không ổn, liền nói: “Sao có thể để lão sư trả tiền được. Chỉ có học sinh mời lão sư, không có lão sư mời học sinh được. Vẫn là để cháu mời lão sư vậy, lão sư là khách, mời lão sư lựa ạ.”
“Không được, không được,” Hà Thuận An vẫy tay nói, “Tiểu Hồ, ta chủ động mời cháu đến, sao có thể để cháu mời ta được? Cháu đừng do dự nữa, mau lựa đi, đừng làm chậm trễ thời gian của người khác.”
Tiểu Hồ thấy Hà Thuận An thành tâm thành ý mời khách, chỉ có thể phụng mệnh, lựa món đào hoa xíu mại và bánh ngọc lan, nói: “Hai món này vậy, Hà lão sư, thầy xem được không?”
“Được, chỉ cần cháu thích là được.” Hà Thuận An mời tiểu Hồ đến là để tiểu Hồ ăn món cậu ta thích.
Người phục vụ vừa để một dĩa xíu mại và một dĩa bánh ngọc lan lên bàn, lại có một người phục vụ bưng một khay đến, cũng để khay lên một góc bàn, nói: “Mời lựa chọn ạ.”
Tiểu Hồ nhìn trên khay có 4 5 món ăn: “Đây là ngỗng pha lê, đây là lạn nướng đề tử, đây là đóa xương đốt, đây là bít tết bò rán, đây là súp bát bửu.”
Tiểu Hồ suy nghĩ một lát, nếu lựa hết các món này, giá tiền chắc chắn không ít, không thể để Hà lão sư quá tốn tiền, liền nói: “Có điểm tâm là được rồi, cháu không muốn mấy món này, ăn không được nhiều.”
Hà Thuận An biết được tâm tư của tiểu Hồ, là để tiết kiệm tiền, liền nói: “Hãy ăn điểm tâm trước, không lựa món sao được? Cháu không cần chọn hết, chỉ cần chọn một hai món vậy. Hai người chúng ta ăn vài món sẽ ăn được thôi.”
Hà lão sư nhiệt tình làm tiểu Hồ chọn 2 món ngỗng pha lê và súp bát bửu.
Hai người phục vụ sau khi đi, không lâu sau lại có người phục vụ thứ ba mang khay đến, theo lệ để khay lên góc bàn, để khách lựa chọn, tiểu Hồ nhìn các món trên khay, lại biến sắc, cũng có 4 5 món, đều không biết tên, tiểu Hồ chủ động vẫy tay: “Cảm ơn, chúng tôi đã đủ rồi.”
Hà Thuận An nói: “Người Quảng Châu hay nghiên cứu đồ ăn, điểm tâm và các món ăn cũng nhiều. Hôm nay chúng ta không thể thưởng thức hết các món được, lần sau lại đến chọn món khác. Còn đến nhiều lần, chỉ có thể từ từ thưởng thức hết các món ăn vậy.”
Tiểu Hồ nói: “Thượng Hải chúng ta cũng có nghiên cứu ẩm thực, nhưng không giống người Quảng Châu, cả quán trà cũng có ăn. Nếu nói về các loại món ăn, Thượng Hải không thua kém Quảng Châu. Hà lão sư, người nói đúng không?”
Hà Thuận An nói: “Đúng vậy, hôm nay chúng ta đến quán trà là để tìm hiểu thêm về văn hóa ẩm thực của người Quảng Châu.” Hà Thuận An lại tán thưởng: “Tiểu Hồ, cháu tuy còn nhỏ, nhưng lại rất biết nói chuyện, lần trước ở Hàng Châu trả lời câu hỏi của phóng viên, cũng nói rất hay, rất có trình độ. Nếu đổi lại là ta trả lời phỏng viên, e rằng cũng không hay bằng cháu.”
“Hà lão sư khách sáo quá rồi. Thực ra trong lòng cháu nghĩ gì thì nói vậy, đều là sự thật, không có một chút giả tạo.” Tiểu Hồ thành thật nói.
“Điều này ta biết, cháu là đứa trẻ rất thật thà. Nói thật cũng phải biết biểu đạt, có người biết nói, nói rất có trình tự; cũng có người không biết nói, nói không rõ ràng. Đây chính là vấn đề thuyết trình. Cháu thuộc loại có tài thuyết trình. Còn nữa, cháu cũng hiểu lễ tiết, tôn sư ái hữu, đối nhân xử thế, rất có lễ độ, lại chịu khó học tập, tiến bộ không ngừng. Tóm lại, phương diện nào cháu cũng không tệ.” Hà Thuận An từ lúc cùng tiểu Hồ đến đội tập huấn, đối với cách xử thế của tiểu Hồ, vô cùng hài lòng.
Trận đấu biểu diễn cử hành tại bộ phận giải trí. Hội trường có thể chứa được bốn năm trăm khán giả, không thiếu chỗ ngồi, những người chơi cờ thấy được tin tức trên báo cũng đều tranh thủ đến xem. Tại đài biểu diễn, bên Quảng Châu phái danh thủ mới nổi Lý Liên Anh. Cậu ta khoảng 20 tuổi, năng lượng tràn trề, được kỳ vọng rất lớn ở Quảng Châu. Cậu ta được sự hướng dẫn của các danh thủ Dương Quan Lân, Trần Tùng Thuận, kỳ nghệ tương đối toàn diện, công thủ toàn diện. Công chúng xem trận đấu này là cuộc so tài giữa Quảng Châu và Thượng Hải. Huyền thoại Quảng Châu Trần Tùng Thuận, Chu Kiếm Thu, Lô Huy cũng đến xem trận biểu diễn này.
Trọng tài xử Lý Liên Anh bốc thăm trước. Lý Liên Anh bốc trúng cờ Đỏ đi trước, cậu ta tự tin đi nước đầu tiên là Pháo 2 bình 5, đi Pháo đầu. Tiểu Hồ liền nhảy Mã 8 tấn 7. Mấy nước đầu, cách đi của bên Đỏ, giống như cách đi của Dương Quan Lân. Sau khi đi được 6 nước, hình thành bố cục kiểu mới Đương đầu Pháo quá hà Xa Pháo 8 tấn 1 đối bình phong Mã. Sau đó song phương trải qua một hồi bố trí chiến lược tinh vi, bên Đen chia binh hai lộ, tả hữu Pháo. Bên Đỏ dồn binh vào cánh tả. Mai phục lẫn nhau, cuôc đại chiến sắp xảy ra, thế cục lộn xộn phức tạp, lúc này tiểu Hồ đi cờ. Cậu thấy được, chân Mã Đen đã bị cản, Xa Pháo cánh trái cũng bị ràng buộc, xem ra không có sát cục; mà cánh phải lại chịu sự uy hiếp nghiêm trọng, nếu đi sai một nước; bên Đỏ sẽ thừa cơ đột nhập, dẫn đến toàn quân thất bại. Vậy thì đi sao đây? Tiểu Hồ hiểu rằng đây là nước đi quan trọng dẫn đến thắng bại, nhất định phải bình tĩnh, nghĩ ra nước đi tốt nhất. Cậu thong dong suy nghĩ hết năm sáu phút. Lúc này, các danh thủ trong phòng xem cũng đang nghiên cứu nước cờ này đi như thế nào. Nhất là hai vị lão tiền bối Lô Huy và Trần Tùng Thuận, phân tích qua lại, cho rằng bên Đen vô phương cứu vãn, tìm không ra nước hay. Bình luận viên đem ý kiến của hai vị danh thủ ra nói với công chúng, công chúng nghĩ rằng bên Đen thua rồi, mừng thầm cho Quảng Châu Lý Liên Anh. Họ tin tưởng hai vị lão tiền bối đức cao vọng trọng của giới cờ Quảng Châu, Lô Huy là một trong “Tứ đại thiên vương” của Hoa Nam, mọi người mệnh danh là Lô thiên vương. Ông ta nổi tiếng với “Ngũ thất Pháo”. Trần Tùng Thuận được người ta gọi là một con thần rồng của vua cờ tướng Trung Quốc đương đại, là một trong hai vị hào kiệt của kỳ thành. Còn vị kia là quán quân toàn quốc Dương Quan Lân. Ông và Dương Quan Lân kết thành liên quân, nghênh tiếp liên quân của các địa phương trong toàn quốc đến Quảng Châu, cũng đều đoạt được chiến thắng, khiến Quảng Châu trở thành độc tôn trong toàn quốc, được mệnh danh là kỳ thành. Ông và Lô Huy đưa ra nhận xét như vậy đối với thế cục này, dường như chấm cờ Đen của tiểu Hồ thua rồi. Lô Huy và Trần Tùng Thuận cũng cho rằng ứng pháp hay nhất của Đen chỉ là Xa 3 bình 4, vì như vậy có thể đề phòng Mã Đỏ 7 tấn 5, tuy nhiên, tiểu Hồ nghĩ ra Xa 3 thoái 1. Sau khi đi nước này công chúng nhất thời cảm thấy kỳ lạ, đối thủ của tiểu Hồ Lý Liên Anh cũng nhất thời không biết tính sao, hai vị lão tiền bối tỉ mỉ xem được một hồi, nói rằng đây là nước đi tuyệt diệu, đánh giá rất cao trình độ của tiểu Hồ. Bình luận viên đem ý kiến của lão tiền bối nói rõ cho công chúng nghe, công chúng thảo luận sôi nổi:
“Hai vị lão tiền bối, một vị là thiên vương, một vị là thần rồng, đồng thời nghiên cứu nửa ngày, nghĩ không ra nước hay, vậy mà Hồ Vinh Hoa hãy còn nhỏ tuổi lại đi được một nước hay như vậy.”
“Nếu đây đích thực là nước đi tuyệt diệu thì Lý Liên Anh gặp phiền phức rồi. Xem cậu ta ứng phó ra sao đã.”
Lý Liên Anh cau mày suy nghĩ rất lâu, đi được một nước Binh 7 bình 6. Tiểu Hồ nhìn xem, không nhịn được cười thầm, nước này nhìn qua tưởng là nước hay nhưng thực ra là một nước bại. Hai vị lão tiền bối còn chưa nhìn ra được nước đi Binh 7 bình 6 là hay dở thế nào, tiểu Hồ nắm được cơ hội ngàn năm có một, lập tức lấy Xa 3 bình 7 ăn Mã, chuyển quân chủ lực của cờ Đen đến chỗ yếu của đối phương thẳng tiến, công chúng và hai vị lão tiền bối cũng chú ý nhìn xem sự phát triển của cục thế. Đỏ đi Pháo 7 tấn 3, Đen ứng Mã 4 tấn 5, hai vị lão tiền bối một lần nữa nói tuyệt, khen tiểu Hồ lại đi được một nước đi tuyệt diệu. Từ đó quân lực bên Đỏ lọt vào khốn cảnh tứ diện Sở ca. Đen đã khống chế được cục thế toàn diện. Tiếp đến tiểu Hồ từng bước ép thế, tiến hành tấn công xâm lược, thế như phong ba vũ bão. Lý Liên Anh vô phương tiếp giá, chỉ có thể nằm xuống chịu chết.
Hai vị lão tiền bối thấy được sự tấn công kỳ diệu của tiểu Hồ, không kìm được sự vỗ tay tán thưởng, công chúng tuy rằng hy vọng Quảng Châu tân tú Lý Liên Anh thắng trận này, nhưng khi thấy sự tấn công thần kỳ của tiểu Hồ, cũng không thể không vỗ tay theo hai vị lão tiền bối.
Lý Liên Anh đứng dậy bắt tay tiểu Hồ nói: “Cậu đánh rất tốt, nhất là nửa trận sau, đánh đến ta thở cũng không nổi.”
“Đâu có, đâu có, chỉ là khéo thắng thôi.” Tiểu Hồ không dùng từ địa phương Thượng Hải “vật linh cách” để thể hiện sự khiêm tốn, mà dùng “khéo thắng”.
Công chúng yêu cầu gặp mặt tiểu Hồ. Người chủ trì trận đấu này mời tiểu Hồ đến trước bàn cờ lớn, hai vị lão tiền bối cũng ngồi ở một góc nhìn tiểu Hồ.
Công chúng có người đề ra ý kiến, muốn tiểu Hồ giải thích nước đi kỳ diệu đưa tiểu Hồ đến chiến thắng làm sao nghĩ ra được. Tiểu Hồ nói: “Cháu cũng không phải nhìn ra dễ dàng, phải dựa vào việc so sánh nhiều loại biến hóa mới đi như vậy. Cháu nghĩ qua một vài biến hóa: một là Xa 3 tấn 1 ăn Tượng, hai là Xa 8 tấn 6, ba là Sĩ 6 tấn 5, bốn là Pháo 6 bình 7, năm là Tượng 5 tấn 7, sáu là Pháo 1 bình 9, bảy là Pháo 8 thoái 3, tám là Pháo 8 thoái 2, chín là Xa 3 bình 4, mười là Xa 8 tấn 3, mọi loại biến hóa ở trên cũng không tốt, tuy loại biến hóa thứ chín Xa 3 bình 4 hơi tốt hơn, có thể đề phòng đối phương Mã 7 tấn 5 nhưng chỉ mang tính phòng thủ đơn thuần. Vì vậy cháu dùng Xa 3 thoái 1 là nước đi lý tưởng nhất, có cả công lẫn thủ, là nước đi quyết định thắng thua của cả bàn cờ. Thể nghiệm của cháu là, phải đi nước đi quan trọng này, rồi quan sát toàn diện hình thế toàn cục, sau đó phải nhìn ra mọi loại biến hóa có thể nảy sinh sau nước đi này, còn phải hoạch định khiến loại biến hóa này tiềm ẩn sự phát triển có lợi cho bản thân. Chỉ có như vậy, mới là nước đi có hiệu quả cao.
Khán giả cho một tràng pháo tay nhiệt liệt. Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, “thiên vương” Lô Huy đứng dậy nói: “Tiểu Hồ tuy còn nhỏ, lúc đi cờ lại có thể bình tĩnh, có thể suy nghĩ thấu đáo, tìm ra bước đi quan trọng cho toàn cục. Thật là kỳ tài. Như ta và lão Trần, đã đấu được mấy chục năm, hôm nay gặp được cục thế của ván này, hai người nghiên cứu lại cũng không thể nghĩ ra nước đi ảo diệu của tiểu Hồ, nhờ đó có thể thấy, tiểu Hồ không chỉ đạt được cảnh giới rất cao trong kỳ nghệ mà khí chất của cậu ta cũng nổi bật. Người ta cho ta cái tên ‘thiên vương’, nhưng hôm nay ta lại nhìn không ra nước đi ảo diệu của tiểu Hồ, nghĩ lại vô cùng áy náy. Lúc ta lớn như tiểu Hồ, kỳ nghệ không được như vậy, không thể bì kịp tiểu Hồ, nhưng sau này lại trở thành một trong “Hoa Nam tứ đại thiên vương”. Vậy thì tiểu Hồ sau này sẽ như thế nào? Ta thấy sẽ là thiên vương của một khu vực, càng có thể trở thành kỳ vương toàn quốc.”
Công chúng cho một tràng pháo tay nhiệt liệt, biểu thị sự tán thưởng đối với lời nói của lão tiền bối Lô Huy.
Trần Tùng Thuận cũng nói, cờ của tiểu Hồ phát triển toàn diện, khai cục, trung cục, tàn cục cũng đều không tệ, đều giỏi như nhau. Ông cho rằng một kỳ thủ trẻ tuổi, kỳ nghệ đạt được trình độ cao như vậy, là chưa từng gặp qua.
Tiểu Hồ trong tiếng vỗ tay tán thưởng của khán giả và lão tiền bối vẫn không dương dương tự đắc, cậu nói với mọi người: “Cảm ơn sự khích lệ của lão tiền bối và khán giả. Nói lời thật lòng, cháu mới nhỏ vậy đã rời khỏi Thượng Hải, đến Hàng Châu, Quảng Châu thi đấu, hoàn toàn là do tổ chức bồi dưỡng cho cháu, cháu từ nhỏ đã được sự bồi dưỡng của nhà nước cộng hòa, bởi vậy cháu mới có thể tiến bộ nhanh như vậy. Nếu không có sự quan tâm bồi dưỡng của nhà nước cộng hòa, hoàn toàn không có khả năng đạt được thành tích như hôm nay. Tuy nhiên, cháu cảm thấy cờ của cháu vẫn còn không ít khuyết điểm, cảnh giới kỳ nghệ nếu đêm so với Dương Quan Lân lão sư hay các cao thủ toàn quốc, vẫn còn kém xa. Lần này tuy đạt được thành tích tốt ở Hàng Châu, nhưng vẫn không thể loại trừ tính ngẫu nhiên, hôm nay tuy rằng cháu thắng, nhưng thắng một cách gian khổ, trung cuộc khá khẩn trương, chỉ cần đi sai một nước, cũng đều có khả năng toàn quân thảm bại. Như vậy cũng nói rằng, cháu vẫn phải có gắng nỗ lực, không thể tự mãn được.”
Sau đó, tiểu Hồ lại tiến hành thi đấu biểu diễn với lão tướng kỳ đàn Quảng Châu Chu Đức Nguyên. Tiểu Hồ đánh bại lão tướng không quá khó khăn.
Giới cờ Quảng Châu thấy tân tú và lão tướng cũng đều bại dưới tay tiểu Hồ, liền cổ động cao thủ số một, quán quân toàn quốc Dương Quan Lân ra tỷ thí với tiểu Hồ.
3 bình luận
không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad
Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé
Cao thủ cờ tướng có đó youtube