Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Hồi 18: Chấn động thiên đường trần gian


9 giờ sáng hôm sau, cử hành lễ khai mạc. 11 tuyển thủ của 5 tỉnh thành, ngồi theo sự sắp xếp của trọng tài. Trong đó có một người vắng mặt. Trên bục chủ tịch có treo cờ “Giải cờ tướng 5 tỉnh thành”. Lãnh đạo Hàng Châu phát biểu: “Đây là lần đầu tiên Hàng Châu cử hành một giải đấu quy mô như vậy từ khi tân Trung Quốc kiến quốc. Các tuyển thủ được mời đều là các cựu chiến binh nổi tiếng của kỳ đàn toàn quốc, tuy nhiên, vẫn có một vị kỳ thủ thiếu niên khoảng hơn 14 tuổi. Cậu ấy chính là tân tú của Thượng Hải Hồ Vinh Hoa. Cậu ấy nhỏ hơn lão tướng lớn tuổi nhất Hàng Châu chúng ta trong giải đấu này, Lưu Ích Từ, đúng 40 tuổi. Nếu nói, lão Lưu là kỳ thủ đời thứ nhất, vậy thì tiểu Hồ có thể được xem như là kỳ thủ đời thứ 3; cộng thêm các kỳ thủ khác khoảng hơn 30 tuổi, có thể nói, đây là giải đấu của tam đại đồng đường, điều này chứng tỏ kỳ đàn chúng ta có người kế thừa. Nguyện các tân lão kỳ thủ của tam đại đồng đường trong giải đấu này sẽ thi đấu tận lực, vừa đấu trình độ, vừa đấu phong cách, còn phải học hỏi lẫn nhau, nâng cao tình hữu nghị, tăng cường đoàn kết, cống hiến vì sự nghiệp hưng thịnh kỳ nghệ nước ta.
Trọng tài trưởng tuyên bố, 11 tuyển thủ tiến hành 10 vòng thi đấu tuần hoàn. Để ngày thi đấu khai mạc đầu tiên thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt sắp xếp người lớn tuổi nhất là Lưu Ích Từ và người nhỏ tuổi nhất là Hồ Vinh Hoa tiến hành thi đấu đầu tiên. Điều này gây nên sự phấn khích cao độ của công chúng. Những người mê cờ mà tiểu Hồ gặp ở “liễu vãng văn oanh” ngày hôm qua cũng muốn xem tiểu Hồ thi đấu, từ sớm đã đến hội trường. Hội trường không thể dung nạp quá nhiều người đến xem cờ. Nhằm đáp ứng nhu cầu của công chúng, chỉ có thể cung cấp một phòng có treo bàn cờ lớn để bình luận.
Lưu Ích Từ tuy đã 54 tuổi, nhưng tinh thần cũng sung mãn. Ông cao 1,75m, khi đứng cùng tiểu Hồ, cao hơn tiểu Hồ quá nửa, đầu tiểu Hồ chỉ cao tới ngực của lão, tiểu Hồ tôn kính gọi lão là “Lưu gia gia”. Lưu Ích Từ hôm qua lúc ăn cơm trưa, đã nghe Lý Nghĩa Đình và tiểu Hồ nói về chuyện nhượng 2 tiên ở Thượng Hải Hoài Hải công viên, nhờ đó đại khái có chút hiểu biết về kỳ lực của tiểu Hồ, bây giờ nhượng tiên có thể ngang nhau. Nhưng thông qua bốc thăm, Lưu Ích Từ bốc được cờ Đỏ đi trước, trong lòng càng thấy yên ổn. Lão giỏi dùng khai cục “Tiên nhân chỉ lộ”, được giới cờ xưng là “Lưu tiên nhân”, điều này, tiểu Hồ đã sớm biết, bây giờ Lưu Ích Từ cầm cờ Đỏ đi trước, thì sẽ tận dụng bố cục sở trường của lão.
Lưu Ích Từ mỉm cười nhân từ với tiểu Hồ, khách sáo: “Tiểu quan nhân, ta đi trước vậy!”
“Lưu gia gia, xin mời!” Tiểu Hồ nhã nhặn trả lời.
Lưu Ích Từ cầm Binh 7 đi lên một nước, sau đó mỉm cười nhìn tiểu Hồ ở đối diện. Tiểu Hồ cũng mỉm cười, hai mắt dán lên con Tốt “Tiên nhân chỉ lộ”. “Lưu Ích Từ quả nhiên sử dụng bố cục sở trường của mình. Tuy nhiên, tiểu Hồ từ khi nghe Từ Đại Khánh giới thiệu sở trường của Lưu Ích Từ, đã có nhiều nghiên cứu để ứng phó với “Tiên nhân chỉ lộ”. Cậu ấy đã chuẩn bị tốt nhiều cách ứng phó. Thế thì, bây giờ sử dụng ứng pháp nào là tốt đây? Cậu ấy đã nghĩ đi nghĩ lại hết 2 phút, đoán được 4 5 cách biến hóa có thể, thế là dùng Tốt 7 lên một nước. Lưu Ích Từ mỉm cười, tiểu quan nhân này đi theo cờ nhái đây, liền chuyển ứng pháp thông thường là Mã 8 tấn 7 đổi thành Pháo 2 bình 3, xem thử tiểu Hồ có nhái theo hay không, tiểu Hồ không do dự đi Pháo 2 bình 5, đi pháo đầu. Đây là “vũ khí giết người” mà cậu đã chuẩn bị trước. Cậu không đi Pháo 8 bình 5 hay phi Tượng, như vậy sẽ dẫn đến đường mòn vẫn đang thịnh hành, tiên thủ sẽ dễ dàng lọt vào bên Đỏ. Lưu Ích Từ suy nghĩ một chút, lấy Binh 3 lên 1 nước.
Lúc này, bình luận viên ở phòng khán giả giải thích cho công chúng về những nước này, có sự tán dương đối với nước cờ đi Pháo đầu của tiểu Hồ, được xem là một sáng kiến, và so sánh với các ứng pháp thông thường. Đặc biệt cường điệu “Tiên nhân chỉ lộ” của “Lưu tiên nhân” lợi hại ra sao, muốn chiến thắng lão rất không dễ dàng, bây giờ tiểu Hồ sử dụng cách mới, kết quả ra sao, chỉ có thể xem thực chiến mới biết được. Lưu Ích Từ nước thứ 3 lên Binh 3, là một ứng pháp mãnh liệt, trước kia lão thường đi phi Tượng hoặc nhảy Mã 8 tấn 7, sẽ ổn định hơn.
Tiểu Hồ đối với nước lên Binh 3 đã suy nghĩ hết 2 phút, đi Mã 8 tấn 9, Mã 2 tấn 3, Pháo 5 tấn 4, Pháo 5 thoái 1 mấy loại ứng pháp, loại nào tốt, so sánh lẫn nhau, nghĩ về biến hóa của các loại ứng pháp. Cuối cùng quyết định ứng Tốt 3 tấn 1.
Bình luận viên ở trong phòng khán giả giải thích chi tiết về nước cờ của tiểu Hồ, xem xét biến hóa của mấy loại ứng pháp, chứng minh được hậu quả của mấy loại ứng pháp đều bị bên Đỏ chiếm ưu thế, sau đó khen tiểu Hồ chọn được ứng pháp tốt nhất.
Song phương đi được 5 nước cờ, tiểu Hồ dứt khoát đi Xe 9 bình 8, tìm kiếm biến hóa, lại được bình luận viên khen hay. Ông ấy nói, nếu nước này không cầu biến, đi Xe phải 1 bình 2, vậy thì hậu quả là bên Đỏ chiếm ưu.
Nước thứ 8 bên Đỏ đi Mã phải 1 tấn 3, tiểu Hồ mừng thầm, nghĩ rằng nhảy Mã Đỏ quá vội, không bằng đổi lại nhảy Mã trái Mã 8 tấn 6 ổn định. Như vậy bên Đen có khả năng tiếp cận cơ hội. Song phương đi được 12 nước cờ, tiểu Hồ tỉ mỉ xem lại cục thế, bên Đỏ tuy Mã Binh cũng đều qua hà, nhưng đại quân cánh phải vẫn chưa khởi động, bộc lộ được yếu điểm. Bên Đen sau khi quá hà, bên Đen sẽ có được thế phản tiên.
Nước thứ 14 Xe Đỏ 3 tấn 2 lúc chuẩn bị đổi Xe, tiểu Hồ lại mừng thầm, Lưu gia gia bỏ sót bên Đen có thể bình Pháo đánh Xe diệu thủ, đồng thời bên Đen còn có Pháo 4 tấn 2 đánh Sĩ diệu trước. Thế là cậu quyết định nhanh chóng dùng Pháo 6 bình 7 đánh Xe.
Bình luận viên trong phòng khán giả lớn tiếng khen tiểu Hồ trước công chúng: “Bình Pháo đánh Xe, đúng là xuất chiến bất ý, mới còn nhỏ mà đã đi được nước hay như vậy, đáng khen ngợi, đáng khen ngợi!”Sau đó, tiểu Hồ liên tục xuất giai trước, chủ động và ưu thế. Nhưng Lưu Ích Từ công phu rất sâu, bảo đao chưa già, dốc hết sức lực phản kích, tạo ra phiền phức cho bên Đen. Tiểu Hồ trong lúc khó khăn rất bình tĩnh, quan sát tỉ mỉ, trầm cầu giai trước, rốt cuộc dẹp được phiền phức, đoạt được thắng lợi sau cùng.
Bình luận viên nói với công chúng: tiểu Hồ từ lúc khai cục đến trung cục tác chiến, đi được một lần lại một lần giai trước, tân trước và diệu trước, rốt cuộc chủ động và ưu thế, mà đối thủ của cậu không phải kỳ thủ thông thường, mà là huyền thoại nổi danh của kỳ đàn, “Tiên nhân chỉ lộ” phong cách mới, lão tiền bối “Lưu tiên nhân”, thậm chí “Lưu tiên nhân” cầm cờ Đỏ đã sử dụng bố cục tốt nhất của người. Điều này chứng tỏ, tiểu Hồ chiến thắng lão tướng, không phải ngẫu nhiên. Cậu là ngôi sao đang lên có thật, kỳ nghệ và công lực của cậu hiển nhiên là cao hơn kỳ thủ tiền bối.
Lưu Ích Từ từ bàn cờ đứng dậy, cong người lại, mỉm cười nhân từ, giơ tay ra với tiểu Hồ, nói: “Tiểu quan nhân, cậu đánh rất tốt, ta chúc cậu giương cao lá cờ chiến thắng!”
Tiểu Hồ dùng đôi tay khum tay Lưu gia gia, vừa kích động vừa tôn kính trả lời: “Cảm ơn sự cổ động của Lưu gia gia. Từ khi cháu nghe được đại danh của Lưu gia gia, cháu đã xem Lưu gia gia là gương sáng để cháu học tập, liên tiếp học tập Lưu gia gia sáng tạo “Tiên nhân chỉ lộ”, nhận được rất nhiều bài học kinh nghiệm. Hôm nay cháu may mắn thắng được ván này, phải kể công của Lưu gia gia đã giúp đỡ và khởi động cháu.”
“Đâu có, đâu có, tiểu quan nhân, cậu khách sáo rồi, lẽ ra nói, cậu có thể thắng ta, là do cậu phấn đấu học tập, đẩy nhanh kết quả tiến bộ.” Lưu Ích Từ khích lệ.
Lúc tiểu Hồ ra khỏi hội trường, bình luận viên đến đón cậu nói: “Công chúng nhiệt liệt yêu cầu cậu đến gặp mặt, mời cậu bàn về trận đấu này, cậu có rãnh không?”
Tiểu Hồ trả lời: “Có thể.”
Lúc bình luận viên dẫn tiểu Hồ đến phòng khán giả, công chúng dùng một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh cậu. Tiểu Hồ vẫy tay chào mọi người. Lúc cậu đi qua bàn cờ lớn, bình luận viên nói với mọi người: “Tôi đã mời tiểu Hồ đến đây. Phải chăng nên nhờ cậu ta bàn về ván này. Sau khi bàn xong, mọi người còn có yêu cầu gì, cũng có thể trực tiếp hỏi cậu.”
Sau khi khán giả vỗ tay biểu thị sự tán thành, tiểu Hồ nói: “Ván cờ hôm nay cháu thắng là nhờ may mắn. Lưu gia gia đi sơ suất vài nước đã cho cháu cơ hội.” Cậu lập tức bàn về nước thứ 36 Pháo Đỏ 7 tấn 3, chỉ ra nếu nước này đi Pháo 7 thoái 2, bên Đen sẽ gặp phiền phức.
Công chúng có người hỏi: “Nước thứ 4 Pháo Đen 2 bình 5, là sáng kiến của cậu, hay là lão sư của cậu dạy cậu thế?”
Tiểu Hồ nói khiêm tốn: “Cháu tự nghiên cứu làm sao đối phó với bố cục ‘Tiên nhân chỉ lộ’, nghĩ được nước này, nhưng không ra khỏi sự giúp đỡ của lão sư. Lão sư từng bàn qua với cháu về đủ loại biến hóa của ‘Tiên nhân chỉ lộ’, tuy không chỉ ra trước pháp này, nhưng đã khởi động cho cháu. Cháu hôm nay có thể khéo thắng Lưu gia gia, cũng là nhờ sự giúp đỡ của lão sư.”
Khán giả lại vỗ tay tán thưởng thái độ khiêm tốn tôn sư này của tiểu Hồ.
“Xin hỏi, sau đó cậu đã đi được vài giai trước diệu trước, có phải cũng là lão sư đã khởi động cậu?” Khán giả lại hỏi.
Tiểu Hồ đáp: “Điều này không thể nói vậy được, nước nào cũng là nhờ sự khởi động của lão sư. Trong quá trình thực chiến, nước đi thiên biến vạn hóa, cũng phải nhờ tự mình thẩm thời độ thế, tìm ra hảo trước. Tục ngữ có nói, sự phụ dẫn đến cửa, tu hành là do mình, lão sư của cháu cũng nói vậy với cháu. Nhờ vậy, cháu đối cục thích động não, tận khả năng suy nghĩ chu toàn.”
“Ta giới thiệu với mọi người một tình huống.” Có một người đứng dậy nói lớn, tiểu Hồ nhìn qua, thì ra là tên họ Vương ở ‘liễu vãng văn oanh’ hôm qua, ông nói về chuyện hôm qua tiểu Hồ đánh cờ mù, sau đó nói: “Lúc đó mọi người đều nghĩ đầu óc tiểu Hồ đặc biệt thông minh, giống như có công năng đặc biệt, nếu không, cậu làm sao có thể nhìn ra được sự biến hóa phức tạp, nhắm mắt lại có thể nhớ rõ được! Bởi vậy liên tưởng đến cậu hôm nay nhẹ nhàng thắng được đỉnh đỉnh cao thủ của Hàng Châu chúng ta là Lưu Ích Từ, cũng không phải là lạ. Hôm qua chúng ta còn nói cờ của cậu tuy không tệ, nhưng nếu so với một quốc thủ như Lưu Ích Từ cũng phải kém chút, nên ta đặc biệt đến đây xem cậu thi đấu. Kết quả chứng tỏ quan điểm của chúng ta là sai lầm. Ta tự nhận là cao thủ ở Tây Hồ, muốn bày bàn cờ ra biểu diễn khả năng của mình, không may bị tiểu Hồ nhắm mắt đánh bại, bây giờ nghĩ lại tự nhận mình tài giỏi, đúng là chuyện nực cười. Xem tiểu Hồ, cờ cao như vậy, nhưng lại vô cùng khiêm tốn, đem tất cả sự tiến bộ của mình quy cho lão sư. Bởi vậy ta dám đoán định, tiểu Hồ sau này chắc chắn sẽ là kỳ vương của kỳ đàn nước ta.”
Những lời khen ngợi dành cho tiểu Hồ của một kỳ thủ nghiệp dư thông thường này, đã nhận được sự tán thưởng nhiệt liệt của khán giả. Điều này chứng tỏ, tiểu Hồ mới đến Hàng Châu, đã để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng khán giả.
Tiểu Hồ chiến thắng “Lưu tiên nhân”, đã nhận được sự phản ứng mạnh của các kỳ thủ tham gia giải. Nhiều người lúc đầu nghĩ rằng có thể nhượng tiểu Hồ một tiên, bây giờ thắng được tiên thủ của “Lưu tiên nhân” đại danh, chỉ có thể phủ nhận quan điểm của mình, bắt đầu xem trọng tiểu Hồ.
Lúc tiểu Hồ đến phòng ăn ăn trưa, “Đông Bắc hổ” Vương Gia Lương gặp được cậu, liền chủ động nhiệt tình vẫy tay chào cậu: “Tiểu Hồ, đến đây ngồi!” Nói rồi chỉ cái ghế bên cạnh mình.
Tiểu Hồ thấy được “Đông Bắc hổ” mà trong lòng cậu ngưỡng mộ nhiệt tình với cậu như vậy, hưng phấn đi đến, xưng hô một cách tôn trọng “Vương lão sư”.
“Tiểu Hồ, cậu khách sáo quá rồi, ta không đáng làm lão sư của cậu.” Vương Gia Lương nói sắc sảo.
“Đâu có, thầy là quốc thủ nổi danh, tuổi cờ còn lớn hơn tuổi đời của cháu, đương nhiên là lão sư của cháu mà!” Tiểu Hồ đáp.
“Hôm nay cậu giương cờ chiến thắng, đánh bại ‘Lưu tiên nhân’, thật không đơn giản!”
“Vật linh cách, chỉ là khéo thắng thôi.” Tiểu Hồ lại nói câu cửa miệng Thượng Hải của cậu.
“Cậu lại nói câu Thượng Hải ta nghe không hiểu rồi. Nhưng, ta đã hiểu là cậu đang khiêm tốn. Hà tất khiêm tốn quá, thắng là thắng, đánh hay là đánh hay!”
“Không phải khiêm tốn, trong lòng cháu nghĩ vậy mà, đích thực là khéo thắng.”
“Được rồi, cậu không nói, ta cũng hiểu. Nghe nói cậu đánh bại được Hà Thuận An ở giải cờ tướng Thượng Hải, có chuyện này không?” Vương Gia Lương sau khi đến Hàng Châu, đã nghe ngóng được tình trạng của tiểu Hồ. Mục đích là để chuẩn bị tốt để đối phó với cậu, sợ rằng sẽ xuất hiện một Trình Giảo Kim trong trận tranh giải vô địch.
“Cũng là khéo thắng thôi à. Hà Thuận An là lão sư của cháu, trình độ cao hơn cháu. Ai cũng biết, người có trình độ cao thỉnh thoảng cũng thất thủ thua người có trình độ thấp. Điều này không lạ.” Tiểu Hồ nói nhẹ nhàng.
“Không cần biết cậu nói gì, cậu đã thắng được một trong ‘Hoa Đông Ngũ Hổ’ Hà Thuận An, ở Hàng Châu lại thắng ‘Lưu tiên nhân’, đó là sự thật. Một lần thắng khéo cũng có khả năng, không thể lần nào cũng khéo thắng được. Xem ra, ta phải nghiêm túc đối phó cậu rồi!” Vương Gia Lương nói ra lời trong lòng.
“Vương lão sư, thầy khách sáo quá rồi.” Tiểu Hồ nói ôn hòa.
Từ Thiên Lợi bên cạnh chen vào: “Vương lão huynh, cậu đừng xem tiểu Hồ là con nít lớn, cậu ấy chuyên đánh bại các vị tướng nổi tiếng. Cậu phải cẩn thận đấy!”
“Đúng vậy. Tuy nhiên, nếu cậu ấy có khả năng đánh bại ta, ta cũng vô phương.” Vương Gia Lương giơ bàn tay ra, vỗ mạnh vào vai tiểu Hồ. “Hảo tiểu tử, ta đợi cậu đến đánh bại ta đay!” Trong khẩu khí và sắc mặt đang nói lên rằng lão có đủ tự tin đối phó với tiểu Hồ.
“Vương lão sư, bàn tay của người vừa lớn vừa nặng, suýt nữa kéo vai cháu xuống rồi! Cháu sao có thể đánh bại được người, cờ của người quá cao. Cháu chỉ là đứa trẻ, có khả năng vậy sao!” Tiểu Hồ nói nhẹ nhàng thoải mái, pha chút hài hước.
“Được rồi, cậu đừng dùng con nít để che giấu, ta biết cậu người nhỏ nhưng lòng không nhỏ, muốn giành quán quân đây.” Vương Gia Lương đi thẳng vào vấn đề. “Tiểu Hồ, cậu nói thật đi, có phải muốn giành quán quân không?”
“Ây da, Vương lão sư, cháu biết nói sao đây? Đến đây để tham gia thi đấu, bao gồm cả thầy, ai mà không muốn thắng? Ai mà không muốn được thứ hạng tốt? Cháu cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, đây chỉ là nguyện vọng. Nguyện vọng là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác.”
“Tiểu Hồ trả lời rất tốt. Vương lão sư rất muốn lấy được quán quân, nhưng lại sợ quán quân bị người khác đoạt được.” Hà Thuận An giúp tiểu Hồ. “Tiểu Hồ, cậu cứ đánh cho tốt, đánh bại tên ‘Đông Bắc Hổ’ này cho ta!”
“Ha ha ha!” khiến những người đang ngồi đó cũng cười lớn lên. Tiếp đến lại có người nói: “Hiện giờ đang là giờ trưa ba khắc, nói rất linh. Vương Gia Lương, cậu phải cẩn thận đấy, nói không chừng cậu đúng là bị tiểu Hồ phỏng tay trên đó!”
10 vòng đấu lớn được trọng tài phân theo số để thi đấu. 7 vòng đầu Vương Gia Lương và tiểu Hồ không gặp nhau, đến vòng thứ 8 mới đối mặt. Nói ra cũng khớp, thành tích của hai người ở 7 vòng trước ngang nhau. Tiểu Hồ thắng 5 hòa 2, Vương Gia Lương thắng 6 thua 1. Hai người đều được 12 điểm, thành tích tốt. Vì vậy, hai người trong cuộc chiến này liên quan đến sự được mất chức quán quân. Vì mấy ngày trước trong lúc trò chuyện có đề cập đến chuyện này. “Giờ trưa ba khắc nói chuyện rất linh” câu này khiến mọi người có một ấn tượng sâu sắc, hôm nay Vương Gia Lương và tiểu Hồ quyết chiến, đặc biệt khiến mọi người chú ý. Người nói câu này chỉ là nói chơi, gặp được Vương Gia Lương nói: “Giờ trưa ba khắc nói có linh hay không, thì phải xem kết quả thực chiến của cậu và tiểu Hồ.”
Rất nhiều kỳ thủ đều rất để ý điềm báo trước khi đấu, không biết có phải là một loại mê tín, hay là tác dụng kỳ diệu của tâm lý. Vương Gia Lương liệu có để tâm đến điểm này hay không, mọi người không biết. Nhưng từ trạng thái chiến cuộc có thể thấy là tinh thần vẫn còn phấn chấn. Lão cao trên 1m9, giống như trung phong bóng rổ vậy, được gọi là vạm vỡ đại hán. Còn tiểu Hồ là thiếu niên Thượng Hải, dáng vẻ bạch diện thư sinh, lúc hai người đối chiến bắt tay, Vương Gia Lương không thể không để thân hình cao lớn cong lại, lấy bàn tay trắng noãn của tiểu Hồ tóm gọn trong bàn tay to lớn của mình. Lão nói với tiểu Hồ: “Hôm nay rốt cuộc đã gặp cậu rồi, đứa trẻ ngoan, hai ta so tài nào!” Trong lời nói tràn đầu niềm tin rất lớn.
Tiểu Hồ trả lời rất lễ phép: “Vương lão sư, hôm nay là cơ hội học hỏi tốt nhất của cháu, cháu nhất định cố gắng học tập.”
Hai người ngồi được một lúc, một người giống như con vật khổng lồ của tòa thiết tháp, còn một người là đứa trẻ dưới tòa tháp. Vương Gia Lương sở dĩ có biệt danh “Đông Bắc Hổ”, là vì kỳ phong của lão hung hãn giống như mãnh hổ, sát lực rất lớn. Còn tiểu Hồ cũng thích làm cho thế cục biến hóa phức tạp, kích động cuộc chiến, đâm đao máu đỏ, nhưng cậu không dại dột, mà xem trọng việc phân tích mối quan hệ công thủ giữa địch ta, cơ động linh hoạt, tùy cơ ứng biến. Vì trận đấu này là cuộc chiến tranh đoạt quán quân, sĩ khí mà bị hạ sẽ trở nên khẩn trương. Vương Gia Lương ngồi ngay thẳng, thái độ nghiêm trọng, từ trên cao nhìn xuống hai mắt chú ý nhìn bàn cờ, còn tiểu Hồ giống như mọi khi, mỉm cười vô tội, đôi khi với một đôi mắt tươi sáng nhìn chăm chú vào con hổ “Đông Bắc Hổ”. Mọi người ở đấu trường thấy được hai đối thủ khác nhau này đều cảm thấy rất thú vị. Đương nhiên, những khán giả càng thú vị hơn. Đặc biệt là những người mê cờ mà tiểu Hồ gặp được ở “liễu vãng văn oanh”. Mọi người đều muốn nhìn tận mắt tiểu kỳ thủ mà họ nghĩ là có “công năng đặc biệt”, có thể đánh bại được “Đông Bắc Hổ”, á quân toàn quốc Vương Gia Lương hay không, để trở thành quán quân giải đấu này.
Giai đoạn bố cục, Vương Gia Lương giành được thế chủ động, tiến vào giai đoạn trung cuộc, lão tận dụng biện pháp mạnh, kích động chiến cuộc, khí thế uy mãnh, xâm lược thuộc địa. Tiểu Hồ đại địch trước mắt vẫn không hoảng sợ, bình tĩnh quan sát cục thế, nhìn quanh sự dịch chuyển của cục cờ, tìm kiếm lỗ hỏng của đối phương và điểm yếu của mình, ở đâu nên tăng cường sức mạnh phòng thủ, ở đâu nên phát huy thế công, tấn công bất ngờ, cậu cũng quan sát rõ ràng. Đoạn cậu hồi Pháo đánh Mã, tăng cường phòng thủ, tiếp đó nhảy Mã biên đang gặp nạn, giải trừ nguy cơ, sau đó đoái tử tranh tiên, trầm Pháo chiếu tướng, giành được chủ động và ưu thế, trực tiếp giành được thắng lợi sau cùng.
Trong phòng khán giả, khi bình luận viên nói đến lúc tiểu Hồ thắng, mọi người đều cho một tràng pháo tay lớn như bão táp, để biểu đạt sự khâm phục đối với kỳ thủ thiếu niên.
Vương Gia Lương với thân hình cao lớn từ bàn cờ đứng dậy, lại dùng bàn tay lớn của lão, bắt lấy bàn tay nhỏ của tiểu Hồ, nói: “Tiểu Hồ, cậu có còn nói ‘vật linh cách’ câu thành ngữ Thượng Hải nữa không? Hôm nay ta đã biết được sự lợi hại của cậu rồi. ‘Vật linh cách’ của cậu chỉ là câu nói khách sáo, dùng nó để che giấu sự lợi hại và khả năng đánh bại người khác của cậu.”
“Dạ vâng, Vương lão sư, cháu sẽ nghe thầy, sau này không nói câu này nữa. Cảm ơn sự giúp đỡ của thầy.” Tiểu Hồ hai chân đứng thẳng giơ tay chào Vương Gia Lương theo kiểu quân đội.
Lúc này, trong ngoài đấu trường vang lên tiếng kêu khen thưởng, ai ai cũng khen tiểu Hồ không ngớt.
Từ Thiên Lợi nhìn thấy Vương Gia Lương phiền muộn sau khi thua cờ, nói với lão: “Sao thế? Đã biết được sự lợi hại của tiểu Hồ rồi phải không!”
Vương Gia Lương thở dài, nói: “Con quỷ nhỏ này gian quá, trước thi đấu nói mình ‘vật linh cách’, lúc thi đấu thì giống như xâm lược thuộc địa. Người ta gọi ta là ‘Đông Bắc Hổ’, nhưng cậu ta lại là hổ nhị lang, đánh hổ đánh lên đầu ta rồi này.”
“Ha ha…” Từ Thiên Lợi vui vẻ cười lớn.
Trọng tài cầm bảng điểm nhìn thành tích thi đấu. Vòng thi đấu thứ 8 kết thúc, tiểu Hồ đã thắng 6 hòa 2, được 14 điểm, đứng hạng đầu, Vương Gia Lương thắng 6 thua 2 thứ hạng, điểm số vẫn là 12. Tiếp đến vòng thi đấu thứ 9, tiểu Hồ lại thắng 1 ván, đổi thành thắng 7 hòa 2, được 16 điểm, vẫn đứng đầu hạng. Sau cùng vòng thứ 10, cậu đánh hòa, tổng cộng 17 điểm, cao hơn các đối thủ khác, trở thành quán quân. Đột ngột trở thành chủ đề nóng bỏng của mọi người, tiểu Hồ trở thành tin tức của thành phố Hàng Châu. Phóng viên đến phỏng vấn cậu, tiểu Hồ lần thứ hai tiếp nhận nhiều ký giả như vậy đến phỏng vấn, đã có kinh nghiệm. Cậu tuổi đời tuy còn nhỏ, nhưng trả lời câu hỏi ký giả rất cẩn thận, rõ ràng.
Ký giả: “Giả cờ tướng 5 tỉnh thành lần này, những người được mời đều là quốc thủ kinh nghiệm phong phú nổi tiếng toàn quốc, cậu chỉ là tiểu tướng mới ra khỏi nhà tranh, cậu có cảm nhận gì?”
Tiểu Hồ: “Cảm nhận rất nhiều, trước tiên là nghĩ đến sự quan tâm và bồi dưỡng của tổ chức đối với cháu. Tổ chức phái một người thiếu niên như cháu để tham gia cháu mới có tư cách tham gia thi đấu, đó là sự tín nhiệm rất lớn đối với cháu, cho cháu cơ hội tốt để học tập. Điều này đương nhiên là để bồi dưỡng cháu, thứ đến, tổ chức sở dĩ tin tưởng cháu, ra sức bồi dưỡng cháu, không nằm ngoài sự khổ luyện học tập thường ngày, nỗ lực tiến bộ của cháu. Sự khổ luyện, nỗ lực tiến bộ, đã cho cháu điều kiện tham dự thi đấu. Vì vậy, cháu phải thông qua thi đấu lần này phải khổ luyện học hỏi hơn nữa, tiếp tục nỗ lực tiến bộ, không phụ lòng sự bồi dưỡng và kỳ vọng của tổ chức dành cho cháu.”
Ký giả: “Cậu trước khi tham gia thi đấu lần này có từng nghĩ qua sẽ giành quán quân không?”
Tiểu Hồ: “Sau khi cháu biết được tổ chức phái cháu tham gia thi đấu, trong lòng vô cùng vui mừng, lúc ở nhà nói đến Hàng Châu, ba mẹ và chị đều hy vọng cháu đánh tốt, tranh giành thứ hạng tốt, tốt nhất là quán quân. Lão sư của cháu Từ Đại Khánh cũng chúc cháu đạt được thành tích tốt, bản thân cháu cũng phải một lòng đấu tốt mỗi ván, ráng học hỏi từ các quốc thủ, học được sở trường và ưu điểm từ họ. Thật ra, các kỳ thủ lão tiền bối và trung thanh niên đều có thể làm lão sư của cháu, cháu không nghĩ rằng quán quân nhất định là của cháu, cháu chỉ muốn nhất định phải đấu tốt mỗi một ván, thể hiện được trình độ của mình.”
Ký giả: “Cậu nói ráng học hỏi từ các lão kỳ thủ, thông qua thi đấu lần này, cậu có kinh nghiệm học hỏi như thế nào?”
Tiểu Hồ: “Học hỏi được rất nhiều. Rất khó dùng vài câu để biểu đạt, về kỳ nghệ, quốc thủ nào cũng có đặc điểm riêng biệt, khai cục nào cũng đặc biệt tốt, có người trung cuộc tác chiến sát lực rất lớn, có người công phu tàn cục rất sâu, có người linh hoạt nhiều biến. Cháu cảm thấy chỉ đem tất cả công phu đều học tới nơi, nắm chắc công phu toàn diện, mới có thể giành được thành tích tốt trong thi đấu, ngoài ra, tinh thần thái độ của kỳ thủ, yếu tố tâm lý nhất định có tác dụng đến thắng thua, cẩn thận mới có thể phát huy tốt. Tinh thần khẩn trương hoặc sơ suất cũng đều dẫn đến thất bại.”
Ký giả: “Vậy thì làm sao mới có thể đạt đến tinh thần không khẩn trương, không sơ suất?”
Tiểu Hồ: “Kinh nghiệm của cháu là, chỉ cần trong lòng nghĩ đến việc đánh tốt mỗi ván, đánh ra trình độ cao nhất, lúc đi một nước cờ phải lựa chọn nước lý tưởng nhất. Muốn vậy phải tỉ mỉ quan sát tình thế toàn cục, nỗ lực phát hiện điểm yếu của hai bên, đạt đến biết người biết ta, tìm ra đối sách. Toàn tâm toàn ý suy nghĩ làm sao đánh tốt mỗi một ván, thì sẽ không nảy sinh tư tưởng mất tập trung, cũng có thể tránh được khẩn trương thất thường hoặc không cẩn thận.”
Ký giả: “Nếu một kỳ thủ trong lúc thi đấu không khẩn trương thất thường, cũng không bất cẩn, vô cùng tỉ mỉ nghiêm túc, kết quả cũng thua, vậy thì đó là nguyên nhân gì?”
Tiểu Hồ: “Đó lại là vấn đề của bản thân kỳ lực và trình độ. Chúng ta không thể yêu cầu một kỳ thủ có trình độ thấp chiến thắng một cao thủ.”
Ký giả: “Cậu cảm thấy, giữa cậu và các quốc thủ tham gia thi đấu, có khoảng trống giữa về kỳ lực và trình độ không?”
Tiểu Hồ: “Lẽ ra nói, kỳ lực của họ đều mạnh hơn cháu, trình độ của họ đều cao hơn cháu, kinh nghiệm thực chiến của họ đều phong phú hơn cháu rất nhiều. Tuổi cờ của họ đều lớn hơn cháu rất nhiều, thậm chí vượt qua cháu gấp mấy lần; số lần thực chiến cũng hơn cháu rất nhiều.”
Ký giả: “Thế sao họ vẫn thua cháu vậy?”
Tiểu Hồ: “Đây có thể là vấn đề phát huy lúc lâm trận.”
Ký giả: “Có nghĩa là họ phát huy không được tốt!”
Tiểu Hồ: “Có lẽ là vậy.”
Ký giả: “Họ đều là lão tướng thân kinh bách chiến, kinh nghiệm thực chiến phong phú rất nhiều, đấu với thiếu niên như cháu sao lại phát huy không tốt?”
Tiểu Hồ: “Cái này cháu không thể nói được rồi, mọi người nên hỏi họ thôi.”
Các ký giả đối với câu trả lời của tiểu Hồ vô cùng mãn nguyện.
Tại lễ khai mạc, tiểu Hồ trở thành nhân vật trung tâm, lúc cậu lên đài lãnh thưởng, toàn hội trường phát ra một tràng pháo tay như bão kéo dài liên tục. Vị lãnh đạo từng phát biểu tại lễ khai mạc, cũng phát biểu tại lễ bế mạc. Ông nói, giải đấu lần này kỳ thủ ba đời tụ tập tại đây, 11 kỳ thủ, có 10 vị là quốc thủ nổi tiếng toàn quốc, chỉ có Hồ Vinh Hoa một người vô danh tiểu tốt không có thứ hạng trong toàn quốc. Nhưng, kết quả thi đấu, quán quân lại là thiếu niên Hồ Vinh Hoa. Cậu không thua ván nào. Vị danh thủ nào cũng trở thành thủ hạ bại tướng của cậu, hoàn toàn nằm ngoài ý nghĩ của mọi người. Đây không thể không nói là kỳ tích. Chúng ta không thể không hỏi, nhiều quốc thủ danh tướng, làm sao có thể thua một thiếu niên mới ra khỏi nhà tranh, nguyên nhân ở đâu? Một người thiếu niên mới hơn 14 tuổi làm sao lại có thể vượt qua được từng quốc thủ danh tướng, qua ải trảm tướng, như đi vào chỗ không người, điều này đáng để chúng ta suy ngẫm và nghiên cứu. Tiểu Hồ trả lời ký giả trên báo rất có ý nghĩa, cậu nói, kỳ lực của các quốc thủ mạnh hơn cậu, kinh nghiệm càng phong phú hơn cậu nhiều, tại sao lại thua, có thể là lâm trận phát huy không tốt. Ký giả hỏi cậu, tại sao lại lâm trận phát huy không tốt? Cậu trả lời rất khéo; nói, điều này cháu không thể nói được rồi, mọi người nên hỏi họ thôi. Bởi vậy, ta kiến nghị, các quốc thủ ta về nhà nên nghiên cứu kỹ vấn đề này mới được.Tin tức tiểu Hồ đoạt được quán quân sau khi đăng lên báo, toàn Hàng Châu đều chấn động cả.

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo