Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Hồi 14: Ngày đầu vào đội tập huấn


Hôm sau, Tiểu Hồ lập tức gọi điện thoại thông báo về việc ba mẹ đồng ý cho mình tham gia vào đội cờ cho Từ Thiên Lợi biết. Từ Thiên Lợi nói với cậu trong điện thoại: “Nếu ba mẹ cậu đã đồng ý, kỳ xã sẽ nhanh chóng hạ lệnh triệu tập cậu, cậu cứ yên tâm chờ đợi.”Lúc đó là cuối năm, nhà trường phải tiến hành thi cuối kỳ. Tiểu Hồ tuy biết rằng mình sắp được triệu tập vào đội cờ, nhưng vẫn nghiêm túc chuẩn bị đi thi. Cậu nghĩ có lẽ đây là lần đi thi cuối cùng ở nhà trường của cậu, nhất định phải thi cho thật tốt, để cho thầy cô và ba mẹ thấy được thành tích tốt của cậu mà vui vẻ. Kết quả là môn nào cậu cũng thi được điểm tuyệt đối. Khi kỳ xã phái người đến trường trung học Ngũ Ái để triệu tập tiểu Hồ, thầy cô trong trường vui thay cho tiểu Hồ, tiếc nuối cho tiểu Hồ. Vui vẻ nhất là tiểu Hồ đam mê chơi cờ đã đạt thành tích, từ quán quân cờ tướng toàn trường đến quán quân cờ tướng thiếu niên toàn thành, lại đến lệnh triệu tập vào đội tập huấn, có thể nói là thuận buồm xuôi gió; điều đáng tiếc là cậu không thể tiếp tục đi học được nữa, thông minh như cậu, thành tích học tập tốt như vậy, sau này nhất định thi lên đại học, trở thành nhân tài cao cấp của một ngành. Không lâu sau đó, Từ Thiên Lợi thông báo cho tiểu Hồ, kỳ xã hy vọng sau khi qua Tết Nguyên Đán năm 1959 sẽ đi tới kỳ xã điểm danh. Tiểu Hồ vô cùng vui mừng, lập tức đem tin này báo cho ba mẹ cũng như Từ Đại Khánh và Bác Ngạc Định. Ba mẹ đều rất vui. Mẹ nói: “Sau khi qua Tết là gia nhập rồi, cũng tức là chính thức rèn luyện, ngay năm mới nữa, nên mặc quần áo mới đi tham dự.” Bà lập tức làm cho tiểu Hồ một bộ đồ mới, đeo dậy nịch mới, giày mới. Từ Đại Khánh nghe được tin này, trong lòng có được một cảm giác khó tả, giống như vui nhưng lại không nỡ. Lão nói với tiểu Hồ: “Ta vui vì cháu, cháu đến được đội cờ có thể nghiên cứu cờ tốt hơn; nhưng ta có chút không nỡ cháu rời xa ta, hai chúng ta đã chơi cờ trong thời gian khá dài, thiết lập tình hữu nghị sâu sắc. Cháu rời xa ta, ta sẽ rất nhớ cháu.” Nói rồi rơi lệ, giọt lệ mừng mà ly biệt. Tiểu Hồ bị mối tâm tình tâm giao làm cảm động, không ngăn được nước mắt, nói với lão sư: “Từ lão sư, lão sư đã giúp đỡ cháu rất nhiều, cháu sẽ mãi mãi ghi trong lòng. Tuy cháu rời khỏi lão sư, nhưng tình thầy trò chúng ta là vĩnh tồn. Cháu sẽ thường xuyên đến thăm lão sư.” Từ Đại Khánh an ủi cậu: “Khi nào cháu rãnh hãy đến thăm ta, ta rất hoan nghênh, hai chúng ta còn có thể chơi cờ, có thể ta sẽ đánh thua cháu. Nhưng điều làm ta vui nhất là thấy cháu đoạt được thành tích tốt trong thi đấu, đặc biệt hy vọng cháu đoạt được quán quân toàn quốc.””Từ lão sư, cháu biết tâm ý của người. Cháu muốn tranh thủ trong hai ba năm tới lấy được quán quân giải toàn quốc, đương nhiên, đây chỉ là ý muốn của cháu, có trở nên hiện thực hay không, cũng phải nhờ tự mình nỗ lực, còn phải nghiên cứu và học tập ưu điểm và đặc điểm của cao thủ toàn quốc.” Tiểu Hồ bày tỏ lòng quyết tâm của mình với lão sư.Nguyên Đán qua đi rất nhanh. Sáng sớm, tiểu Hồ mặc trang phục màu xanh thẫm do mẹ làm cho, đeo dây nịt cùng màu, chân mang một đôi giày da mới màu đen, đeo cặp, nói lời tạm biệt với ba, mẹ, và chị: “Con đi uỷ ban thể dục kỳ xã đăng ký đây.”Ba nói: “Con còn là thiếu niên, sau khi đến kỳ xã, phải tôn trọng lãnh đạo, tôn trọng lão kỳ thủ, khiêm tốn học tập; phải tuân thủ tất cả chế độ quy định của kỳ xã, tay chân phải nhanh nhẹn, lau nhà, phục vụ nước, tự mình phải chủ động. Hiểu chưa?””Vâng, ba yên tâm. Những chuyện này ba không nói con cũng biết.” Tiểu Hồ tuy là học sinh lớp 6, nhưng trên phương diện đối nhân xử thế rất là rành rọt, không khác nhiều so với thanh niên vậy.Mẹ cũng phải đi làm sớm, nói với tiểu Hồ: “Chúng ta cùng đi vậy.” Nói rồi nắm tay tiểu Hồ cùng ra khỏi cửa. Hai người đi cùng một đoạn đường, mẹ vừa đi vừa nói với tiểu Hồ: “Con ăn ở trong kỳ xã, chỉ có chủ nhật mới được về nhà, mẹ sẽ nhớ con, đến chủ nhật, mẹ sẽ làm đồ ngon cho con.””Ồ, mẹ không cần phí công vậy đâu, con ăn đồ ăn của vận động viên trong kỳ xã, nghe nói mỗi ngày đều được ăn ngon, tốt hơn trong nhà nhiều.” Tiểu Hồ sớm đã nghe Từ Thiên Lợi, Hà Thuận An nói qua, chỉ là chưa nói cho người nhà biết.Thượng Hải kỳ xã đương thời toạ lạc tại ngã tư Ngô Hưng Đạo và Hành Sơn Đạo của khu Từ Hối, môi trường vô cùng im lặng. Đây là khu hoa viên, có ba tầng, phòng khách của tầng dưới cùng thông qua kính lớn, có thể thấy được cỏ xanh trong hoa viên và cây tùng bách xanh tươi xung quanh. Hồ Vinh Hoa thấy được cảnh này trong lòng rất vui. Lúc cậu đi tới trước cửa, người trong thất hỏi cậu: “Này, cậu trẻ, cậu tới đây để làm gì?”Tiểu Hồ thấy người đó là người đàn ông khoảng 40 tuổi, bèn lễ phép nói: “Lão bá bá, cháu tới kỳ xã để đăng ký làm việc.””Cái gì? Cậu còn là cậu bé, mà đến đây làm việc, có khả năng không?” Vị lão bá bá này dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu.”Cái gì? Cậu còn là cậu bé, mà đến đây làm việc, có khả năng không?” Vị lão bá bá này dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu.”Không có gạt bác đâu, lão bá bá, bác gọi điện thoại hỏi lại là biết liền rồi à.” Tiểu Hồ nhẹ nhàng cười nói.”Cậu tên gì?” Lão bá bá quyết định gọi điện thoại.”Cháu tên Hồ Vinh Hoa. Là cổ nguyệt Hồ, Vinh trong vinh quang, Hoa trong Trung Hoa.” Tiểu Hồ nói rõ ràng.Người của Truyền đạt Thất gọi điện thoại, sau khi hỏi đã cáo lỗi với tiểu Hồ: “Xin lỗi, cậu cứ đi vào.”Tiểu Hồ vẫy tay nói: “Cảm ơn”. Bèn đi vào trong đó. Truyền đạt Thất cách Dương Lầu một đoạn đường, tráng gạch trắng, hai bên thương tùng trác lập; một mảnh thuý trúc, sáng sủa mát mẻ, tiêu nhiên thanh tịnh; có núi giả, hồ nước trong, làm người ta thoải mái, từng đợt gió mát, thấm vào lòng người. Rất nhiều cảnh đẹp!”Ồ, tiểu Hồ, rốt cuộc cậu đã đến rồi!” Từ Thiên Lợi vui vẻ vẫy tay với Hồ Vinh Hoa, vừa chạy ra vừa lớn tiếng gọi.”Cháo Từ đại ca!” Tiểu Hồ đi nhanh về phía Từ Thiên Lợi.Hai người nắm tay thật chặt, Từ Thiên Lợi bèn dẫn tiểu Hồ đi gặp Dương xã trưởng. Dương xã trưởng nghe nói tiểu Hồ hôm nay đến đây, rất muốn đích thân gặp cậu, nói chuyện với cậu. Khi Từ Thiên Lợi dẫn tiểu Hồ đến phòng làm việc, ông nghĩ chắc là tiểu Hồ đến, bèn đứng dậy, thân thiện nói: “Có phải tiểu Hồ đến đây không!””Chào Dương xã trưởng!” Tiểu Hồ biết ông là Dương xã trưởng, lễ phép cúi người chào ông.”Mời ngồi!” Dương xã trưởng chỉ tay về phía ghế salon nói, đối đãi cậu như với người lớn vậy.Tiểu Hồ và Từ Thiên Lợi ngồi trên ghế salon.”Tiểu Hồ năm nay vừa đủ 13 tuổi, đúng không.” Dương xã trưởng nói.”Hiện giờ đã qua Nguyên Đán, nên nói là vừa được 14 tuổi.” Tiểu Hồ trả lời.”Trong kỳ xã chúng tôi, cậu là nhân viên trẻ tuổi nhất. Ta vô cùng vui vẻ, cậu sớm đã tham gia làm việc, cống hiến cho sự nghiệp cờ của nước ta. Theo lý mà nói, ở tuổi của cậu là đang đi học. Nhưng chúng tôi nghĩ tới cậu rất có tài năng kỳ nghệ, nếu không sớm bồi dưỡng, thì tài năng của cậu không thể phát huy toàn bộ. Các vận động viên ưu tú của chúng ta cũng đều được bồi dưỡng mạnh mẽ vào tuổi thanh thiếu niên, đây là đặc điểm của việc vận động nhân tài. Nếu đợi tới 20, 30 tuổi mới bồi dưỡng thì đã quá muộn rồi. Như tuổi của Hà Thuận An, Từ Thiên Lợi đến kỳ xã luyện tập, cố nhiên cũng có thể nâng cao, nhưng tuổi đã cao, khả năng cũng có hạn. Như tuổi của tiểu Hồ, hoàn toàn trưởng thành trong tân Trung Quốc, chúng ta phải bồi dưỡng một lớp kỳ thủ thiếu niên mới của tân Trung Quốc, khiến họ trò giỏi hơn thầy, thắng được tất cả lão kỳ thủ đã qua.” Dương xã trưởng nói tới đây, nới với Từ Thiên Lợi, “Cậu đi gọi Hà Thuận An, Đồ Cảnh Minh và tiểu Trần qua đây.”Từ Thiên Lợi bèn bỏ đi.”Này tiểu Hồ, kỳ xã đặt nhiều hy vọng vào cậu đấy.” Dương xã trưởng tiếp tục nói. “Chúng tôi sau khi thành lập kỳ xã, sau này đội viên các cậu sẽ đại diện thành phố Thượng Hải đi tham gia giải toàn quốc, hiện giờ quán quân cờ tướng toàn quốc không phải là kỳ thủ Thượng Hải, chúng ta phải bồi dưỡng ra quán quân toàn quốc của Thượng Hải, ta nghĩ cậu có nhiều hy vọng nhất.”Từ Thiên Lợi dẫn theo Hà Thuận An, Đồ Cảnh Minh và Trần Kỳ cùng đi vào phòng làm việc.Dương xã trưởng tiếp mọi người ngồi xuống, sau đó nói: “Hôm nay tiểu Hồ đến tham dự, đội viên đội tập huấn chúng ta đã đến đủ. Ta muốn mọi người cùng trò chuyện, quen biết nhau. Nhưng, xem ra mọi người sớm đã quen biết nhau. Đồ Cảnh Minh, Hà Thuận An là lão kỳ thủ, ai cũng biết. Từ Thiên Lợi tuy còn trẻ, nhưng vì cậu ta là quốc thủ, nên mọi người cũng đều biết. Không biết là tiểu Hồ và tiểu Trần có quen biết nhau không.”Tiểu Hồ nói: “Giống như đã gặp qua, có chút quen quen.””Cậu ta tên Trần Kỳ, là kỳ thủ thanh niên của Dương phổ khu.” Dương xã trưởng đáp, lại hỏi Trần Kỳ: “Cậu có biết tiểu Hồ không?”Trần Kỳ đáp: “Cậu ta có phải là quán quân thiếu niên toàn thành Hồ Vinh Hoa không! Nhưng hai chúng ta chưa từng trực tiếp nói chuyện với nhau.”Dương xã trưởng nói tiếp: “Đội tập huấn ba loại cờ của thành phố Thượng Hải chúng ta rốt cuộc cũng đã thành lập rồi, mọi người đều biết, mục đích thành lập đội tập huấn trước mắt, là để nghênh tiếp giải cờ tướng trong Olympic lần đầu tiên, giúp Thượng Hải lập được thành tích tốt. Nhưng nhìn xa hơn, đội tập huấn phải phát huy được tác dụng xúc tiến đề cao huy động phổ cập. Trên cơ sở phổ cập mà nâng cao, dưới sự chỉ đạo nâng cao mà phổ cập, là quy luật vận động phát triển của thể dục. Cờ cũng như vậy. Các cậu ở trong các hoạt động kỳ nghệ phổ cập chọn ra những kỳ thủ ưu tú. Đem các kỳ thủ ưu tú tập trung lại để huấn luyện, từng bước nâng cao, lại có thể quay trở lại xúc tiến phổ cập. Nói cách khác, các cậu nâng cao kỹ thuật, chiếm được thành tích ưu việt trong giải toàn quốc, đoạt được quán quân, lại có thể giành được vinh quang cho Thượng Hải. Như vậy có thể hấp dẫn và cổ vũ càng nhiều người tham gia các hoạt động kỳ nghệ. Vì vậy, mỗi đội viên của đội tập huấn đang gánh vác nhiệm vụ vinh quang. Hy vọng các cậu trong đội tập huấn chịu khó nghiên cứu, giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến bộ. Đặc biệt là lão kỳ thủ dẫn dắt đội. Lão Đồ, lão Hà đã nổi tiếng từ những năm 40, đã phát huy được tác dụng thúc đẩy, chỉ là trước giải phóng chính phủ cơ bản không lo đến hoạt động kỳ nghệ, kỳ tài của hai lão chưa thể phát huy toàn bộ. Hiện tại chính phủ cộng hoà ra sức phát triển mọi mặt hoạt động thể dục, hoàn toàn ủng hộ các nhân tài ưu tú của mọi mặt hoạt động, muốn làm cho tài năng của họ phát huy tối đa, còn ra sức bồi dưỡng thanh thiếu niên kỳ thủ, khiến họ dưới sự giúp đỡ của lão kỳ thủ mà trò giỏi hơn thầy. Như vậy, sự nghiệp cờ tướng của chúng ta mới có thể có người nối dõi, càng ngày càng phát đạt. Ta thì nói trước những điều này, hy vọng mọi người cùng thảo luận, cùng tâm giao.”Lớn tuổi nhất đội viên là Đồ Cảnh Minh, lớn hơn Hà Thuận An một tuổi, ông nói trước: “Thành lập đội tập huấn của toàn thành, chuyên môn nghiên cứu kỳ nghệ. Chuyện lớn như vậy, chỉ có tân Trung Quốc mới có thể làm được. Trung Quốc cũ thời trước giải phóng là không thể tưởng tượng được. Ta thân là một người yêu cờ tướng, tổ chức đã xem trọng tôi, huy động tôi vào đội tập huấn, không chỉ rất vui, mà còn rất cảm động. Thấy được hoạt động kỳ nghệ dưới sự xem trọng và ủng hộ của chính phủ cộng hoà mà phát triển, đem so với Trung Quốc cũ, đúng là một trời một vực. Thượng Hải cũ, tuy người chơi cờ không ít, nhưng cũng chỉ để giải trí, không có tổ chức chính phủ lãnh đạo, đa phần cũng là chơi cờ ở trong quán trà, người rất tạp, lưu manh cũng có. Tuy rằng đã có kỳ xã do Đoàn thể thanh niên hội và Hoa liên đồng lạc hội làm, nhưng cũng chỉ là nơi để những người yêu cờ chơi cờ, không có chuyện nghiên cứu kỳ nghệ. Đối chiếu hiện tại và quá khứ, ta có rất nhiều cảm xúc. Từ bản thân ta mà nói, ta có thể phát huy được tác dụng phát triển kỳ nghệ, cũng là sau giải phóng. Mùa đông năm 1949, Thượng Hải sau giải phóng không lâu ở cầu Bát Tiên đã thành lập Hỗ Thanh kỳ xã, có hơn 100 cao thủ nghiệp dư tham gia, ta được làm cố vấn kỳ xã, sau này làm xã trưởng. Về việc kỳ xã thường mời danh thủ biểu diễn và cử hành giải cờ xã viên, tôi đã viết ra một cuốn “Quy trình giải cờ tướng”. Năm 1950, Diệc Báo xã và Hỗ Thanh kỳ xã hợp tác cử hành giải cờ tướng toàn thành, có hơn 300 người tham gia, quy trình này đã có tác dụng rất tốt. Hiện tại ta tiến vào đội tập huấn, thì có những điều kiện tốt hơn để phát huy tác dụng, ta muốn ngoài việc tham gia tập huấn, đem kinh nghiệm của mình truyền cho thanh thiếu niên kỳ thủ, còn muốn đem cờ tướng trở thành một môn khoa học nghệ thuật độc lập, tiến hành nghiên cứu, viết thành sách, phản ảnh toàn diện diện mạo lịch sử cờ tướng, khiến toàn quốc cũng như thế giới có được sự hiểu biết về lịch sử, phong tình, nhân vật, hoàn cảnh của cờ tướng.”Dương xã trưởng tán thưởng ý kiến và tinh thần của Đồ Cảnh Minh.Hà Thuận An tiếp lời, ông thở dài, sau đó nói: “Hồi nãy lão Đồ nói đối chiếu quá khứ với hiện tại rất có cảm xúc. Cảm xúc của tôi lại càng nhiều càng lớn hơn. Trước giải phóng ta học xong tiểu học là nghỉ, nhà nghèo, không có tiền học tiếp, để gánh vác khó khăn gia đình, chỉ được làm học trò của tiệm thuốc Thượng Hải diệp chủng đức đường, mỗi ngày phụ đem thuốc đến nhà bệnh nhân. Dù là trời đông lạnh lẽo gió tuyết, trời nóng mặt trời chiếu xuống như lửa, hoặc là trời mưa, cũng phải ra ngoài đưa thuốc. Lúc đó tôi cũng chỉ là đứa trẻ hơn 10 tuổi, giống tiểu Hồ. Có khi không cẩn thận bị trợt trên đường, làm hư bình thuốc, ông chủ phải bắt ta đền. Làm vỡ một bình thuốc, là khấu trừ tiền công một ngày của ta. Lúc đó ta tuy thích cờ tướng, trên đường thấy người ta chơi cờ, cũng có người xếp tàn cục ra thách đố, chỉ cần vài đồng tiền là có thể đánh một ván. Nhưng, ta không thể ngồi xuống chơi cờ. Ta không thể trì hoãn việc đưa thuốc, cũng để nuôi người nhà, sợ ông chủ tiệm thuốc sa thải ta. Có một ngày, ta đi đưa thuốc đến nhà một người họ Phùng, thấy người đang chơi cờ. Ta liền đứng đó xem, quên luôn việc đưa thuốc. Đến khi chơi xong một ván cờ, ta mới đưa thuốc lên, còn khen người họ Phùng: Phùng tiên sinh thật lợi hại. Không ngờ ta nói như vậy, Phùng tiên sinh gọi ta chơi một ván với ông ta. Kết quả ta đã thắng. Phùng tiên sinh khen ta phản ứng linh hoạt, đường cờ rộng rãi, nói ta chơi cờ sẽ có tiền đồ phát triển. Nhưng, hôm đó vì chơi cờ làm trễ nãi công việc, ông chủ tiệm thuốc mắng ta một hồi, không những trừ tiền công hôm đó của ta, còn kêu ta sau này đừng tới đây nữa, ông ta sa thải ta. Ta về nhà, sau khi ba biết đã phê bình ta rất ác. Làm sao bây giờ? Chỉ có thể đi ra ở riêng. Ba mẹ đối với ta yêu nhưng không thể giúp. Ta chỉ có thể ra ngoài tìm công việc. Có ngày ở bến tàu nhìn thấy những người chuyên chở từ thuyền vác từng rương trên vai đem lên bờ. Ta nghĩ làm cái này không cần bản lĩnh gì, chỉ cần có sức là được. Lúc đó có một bao công đầu ngồi một bên giám sát những người chuyên chở. Ta đến hỏi ông ta, như ta có thể ở đây làm chuyên chở công không? Ông ta nhìn ta từ trên xuống dưới, nói, thấy dáng cậu tuổi trẻ tráng kiện, làm chuyên chở công không thành vấn đề. Nhưng, ta giới thiệu cậu tới đây làm công, cậu phải trả ta phí giới thiệu. Ta nghĩ ta làm gì có tiền trả phí giới thiệu, chỉ có thể nói, đợi ta làm công xong có được tiền công mới trả phí giới thiệu cho ông được không. Ông ta nghĩ, gật đầu nói cũng được, nhưng cậu phải đưa một nửa tiền công cho tôi. Ta nghĩ ta cho ông một nửa ta còn lại bao nhiêu, nên hỏi ông ta một ngày làm được bao nhiêu tiền? Ông ta nói còn phải xem cậu có bán sức được hay không, làm nhiều thì được nhiều, làm ít thì được ít. Ta muốn làm, dù sao vẫn tốt hơn là không có công việc, nên nhận lời. Từ đó, ta mỗi ngày ở bến tàu chuyên chở hàng hoá. Để có được nhiều tiền hơn, ta làm bán mạng, tiền công mỗi ngày cũng đưa công đầu một nửa. Ta làm như vậy hơn một năm, có ngày ta không đủ sức vác rương trên vai ta, chỉ có thể để rương xuống, ngồi xuống nghỉ một lát. Bị công đầu nhìn thấy, ông ta dùng roi da đánh lên người của ta, miệng thì mắng. Ta nằm dưới đất, miệng thổ máu tươi. May mắn lúc đó có vị lữ khách rất tốt, có võ công. Ông ta lên trước cản trở công đầu đó, lớn tiếng nói: “Không được đánh người!” Công đầu không nói lý, trả lời: Máy quản được sao? Đi ra, nếu không tao đánh luôn mày! Vị khách đó không dài dòng với công đầu đó nữa, dùng tay vỗ lên bả vai và chân, công đầu không thể cử động được nữa. Nhưng miệng hắn vẫn còn mắng, vị khách đó dùng tay chỉ vào một bên miệng hắn đâm một cái. Công đầu không thể nói chuyện được nữa. Vị khách đó đỡ ta dậy, nói với ta: Cậu đừng làm cái này sống nữa, làm vậy là bán mạng cho nhà tư bản và công đầu rồi. Mau đi về đi, kẻo lại gặp tai ương nữa. Ta nghĩ làm việc này để sống thật là đáng sợ, đúng là bán mạng rồi, không muốn làm tiếp nữa. Ta đang do dự, vị khách đó thúc giục ta mau đi, nói hiện giờ có ông ta ở đó, bọn họ không dám làm gì ta. Ta nhanh chóng rời khỏi bến tàu. Bán mạng hơn một năm trời, mắc phải bệnh phổi nhiễm trùng, thổ huyết không ngừng, làm huỷ hoại cơ thể. Từ đó trở đi, ta kiếm không được đường ra nữa. Trước tình trạng không có việc làm, chỉ có thể đi chơi cờ ở “La xuân các”, “Thiên nhiên trà thất”, làm trò tiêu khiển cho giới thượng lưu. Có lần, ta chơi cờ với một ông chủ, nói rõ là chơi một ván cờ với ông ta phải cho một xu. Ông ta đồng ý. Ta chơi cùng với ông ta, chơi từ trưa đến tối, tổng cộng mười mấy ván. Ông ta chỉ quăng lên bàn có 4 xu, nói: cho cậu 4 xu đã là rất tốt rồi, cậu có thể mua cơm ăn được rồi. Ta nóng lên, nói với ông ta, chúng ta không phải đã nói trước rồi sao, một ván cờ một xu, đã chơi hết 12 ván, đáng lẽ phải là 1 hào 2 xu, 4 xu sao được? Ông ta vô lý nói, 4 xu cậu lấy không, nếu không lấy, 4 xu cũng không cho. Ta nói mấy xu chỉ là chuyện nhỏ, nhân cách mới là chuyện lớn, nhìn ông là biết ông là một ông chủ có học, nói không giữ lời, chỉ có mấy xu cũng đổ thừa; được rồi, ông cứ lấy lại 4 xu đi, tôi một xu cũng không lấy. Ta tuy nghèo. Nhưng chí ta không nghèo. Ông ta bị ta nói như vậy, có chút lúng túng, nói, cho cậu 1 hào 2 xu cũng được. Ta không xem trọng loại người này, nói với ông ta, tôi đã nói rồi một xu cũng không lấy, ông cứ giữ lại tiền đi. Tôi chơi cờ với ông cả người, tôi đã nhìn thấu con người ông. Ta nói xong bèn nóng giận bỏ chạy. Mỗi lần nghĩ lại những chuyện này, ta lại thấy quá xót xa trước xã hội cũ. Nói rằng người nghèo trong xã hội cũ là sống trong dầu sôi nước bỏng, câu này không hề khoa trương. Còn nữa, trong xã hội cũ bái sư học cờ, cũng không dễ chút nào, lúc đó tuy có danh thủ, nhưng muốn tìm họ chỉ dạy thì càng khó hơn lên trời nữa. Cuộc sống của họ cũng khó khăn, chỉ lo cho bao tử cũng không dễ, làm gì có thời giờ rỗi rảnh để chỉ dạy người khác, càng phải tự giữ cho mình một ngón nghề mưu sinh, để phòng người khác lấy đi chén cơm của mình. Bởi vì lúc đó học cờ chỉ có thể học lén, làm gì có điều kiện học tập tốt như thanh thiếu niên bây giờ. Vì ta đã nhiễm phải bệnh nhiễm trùng phổi, không có tiền chữa trị, bệnh càng ngày càng nặng, chỉ sợ người khác biết được sẽ bỏ rơi ta, mắng ta là kẻ bệnh hoạn. Ta chỉ có thể che giấu người khác chuyện mình thổ huyết. Nhưng mà không có chuyện gì được giấu kín mãi, người ta ở sau lưng nói ta “kỳ cao biết quỷ”. Ta cứ sống trong đau khổ như vậy. Trong xã hội cũ, những người chơi cờ như ta như vậy tương đối nhiều, có người còn khổ hơn ta, cứ lấy một danh thủ “kỳ vương 7 tỉnh” Châu Đức Dụ ra nói. Anh ta dùng nha phiến, mắc bệnh nặng, không có tiền chữa trị, trước giải phóng 3 ngày đã chết ở Thượng Hải, sau khi chết cũng nhờ bạn bè mua quan tài đem chôn anh ta. Còn có một trong “Hoa đông ngũ hổ” Lâm Vinh Hưng, còn được gọi là Thượng Hải ‘Tứ tiểu’, chỉ vì nhiễm phải một thứ bệnh, gọi là ‘mộ dung phích’, sau này mỗi lần chơi cờ đều phải hút thuốc, hút thuốc xong rồi, cờ mới chơi tốt được. Vì vậy, anh ta nhiễm phải thói quen xấu trong xã hội cũ mà rất ít các danh thủ mắc phải. Lâm Vinh Hưng không có thu nhập, vừa lạnh vừa đói, chết cóng ở đầu đường. Còn có một người hư bao tử, cũng chết cóng ở đầu đường, không nơi chôn thân. Đáng thương biết bao! Ta mong gặp được may mắn sau giải phóng. Năm 1957 Đảng cứu ta từ cõi chết sống lại, trị bệnh ta triệt để, khiến ta còn có cơ hội làm ít việc tốt cho nhân dân. Hiện tại tổ chức còn điều ta đến đội tập huấn, lòng ta cảm kích không ngừng, ta thề rằng phải cống hiến hết mình cho việc phát triển kỳ nghệ của tân Trung Quốc.” Nói tới đây, ông vỗ lên vai tiểu Hồ: “Này tiểu Hồ, cậu sống ở xã hội mới, đích thực là hợp thời, mới bắt đầu học cờ là được Đảng và chính phủ quan tâm và bồi dưỡng. Ráng cố gắng, cậu sẽ trở thành kỳ vương một thời của tân Trung Quốc.”Dương xã trưởng vỗ tay tán thưởng, những người khác cũng tán thưởng theo. Dương xã trưởng nói: “Sự trải nghiệm của lão Hà, đã nói rõ một vấn đề, rất có ý nghĩa giáo dục đối với thanh thiếu niên như tiểu Hồ. Tiểu Hồ, cậu nói xem, sau khi cậu nghe được lời nói của hai vị lão kỳ thủ, có ý kiến gì?”Tiểu Hồ vốn rất tôn trọng hai vị lão kỳ thủ Đồ Cảnh Minh và Hà Thuận An, nhưng lại không hề hiểu biết cụ thể về sự trải nghiệm của hai vị, vừa mới nghe được tự truyện của hai người, trong lòng rất không yên. Cậu ta nói: “Cháu ra đời vào năm 1945, đến năm 1949 Thượng Hải giải phóng, chỉ mới có 4 tuổi. Vì vậy cháu không hiểu gì về xã hội cũ. Nhưng gia đình cháu lúc đó rất khó khăn, cũng biết được chút ít. Ba cháu bị liệt nửa thân, không thể làm việc, chỉ nhờ mẹ cháu làm công duy trì đời sống gia đình. Người làm công lúc đó, đặc biệt là phụ nữ rất thấp hèn, mà vật giá lại leo thang. Mẹ cháu lãnh rất ít tiền công, qua hai ngày vật giá lại leo thang lên rất nhiều. Một ít tiền đó lại càng không đáng giá, may là đã giải phóng. Người làm công có thể làm chủ gia đình. Giá trị của mẹ cháu tốt hơn trước giải phóng nhiều. Cháu từ tiểu học đến bây giờ, có thể nói là mưa thuận gió hoà. Điều này cũng vì có được Đảng cộng sản, có được tân Trung Quốc. Nếu không có Đảng cộng sản lãnh đạo người dân toàn quốc chống lại Quốc dân Đảng phản động thành lập tân Trung Quốc, giống như cháu là con của người nghèo, thì cũng sẽ giống như Hà Thuận An lão sư vậy, chịu khó chịu khổ ở xã hội cũ, dù cháu là thiên tài chơi cờ, cũng không thể đạt được thành tích gì. Cháu nghe Tạ Hiệp Tốn tiên sinh nói qua, Người được giới cờ đề cử là kỳ đàn tổng tư lệnh trong xã hội cũ, nhưng muốn cử hành một giải toàn quốc cũng làm không được. Lúc đó chính phủ không có một chút quan tâm đến hoạt động cờ, một chút cũng không. Vì vậy cháu nghĩ, hôm nay chính phủ cộng hoà xem trọng hoạt động cờ như vậy, quan tâm và ủng hộ kỳ thủ nghiên cứu kỳ nghệ như vậy, điều một thiếu niên như cháu vào tập huấn, lòng cháu vô cùng vui vẻ, vô cùng cảm động. Rất nhiều lão sư, như Đậu Quốc Trụ lão tiên sinh, Từ Đại Khánh lão sư, Bác Ngạc Định lão sư, còn có Hà Thuận An lão sư, Từ Thiên Lợi đại ca cũng từng nhiệt tình hướng dẫn cháu chơi cờ, tất cả mọi thứ khiến cháu cảm thấy chỉ có tân Trung Quốc mới có thể làm được, trong xã hội cũ thì khó mà tưởng tượng được. Đối chiếu cũ mới, kỳ thủ thanh thiếu niên của tân Trung Quốc may mắn biết bao! Vì vậy, cháu nghĩ cháu quyết không được phụ lòng quan tâm của chính phủ cộng hoà, không phụ lòng các lão sư đã quan tâm và kỳ vọng. Cháu ở trong đội tập huấn nhất định khiêm tốn học tập các lão sư và đại ca, nghiêm túc tuân thủ mọi chế độ quy định của đội tập huấn, tranh thủ làm một đội viên tốt có tiếng.”Dương xã trưởng cũng vỗ tay, mọi người cùng vỗ tay theo, biểu thị sự tán thưởng đối với tiểu Hồ.

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo