Chuyện Cờ Tướng

Hồ Vinh Hoa – Tượng Kỳ Nhân Sinh

Hồi 12: Gặp gỡ tại công viên Hoài Hải


Hồ Vinh Hoa sau khi đoạt được danh hiệu quán quân cờ tướng Thượng Hải và đăng quang ở “Tam đại đồng đường”, nhờ báo chí lan truyền, đã trở nên nổi tiếng. Lão sư Từ Đại Khánh hiển nhiên rất vui vẻ, nhưng trong lúc vui vẻ như vậy cảm thấy tiểu Hồ bình thường rất ít đối cục với danh thủ, chỉ tiếp đấu với các cao thủ nghiệp dư ở giới giải trí Bi Lôi đài Đại Thế Giới, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc nâng cao trình độ kỳ nghệ của cậu. Tiểu Hồ cũng cảm thấy tự mình phải đối cục với danh thủ mới có thể phát hiện chỗ không hay của mình. Tiếp đấu với các cao thủ nghiệp dư ở Bi Lôi đài, tuy cũng vui, nhưng nó chỉ mang tính giải trí, nhiều thứ không phù hợp với các quy định với tiêu chuẩn cao; nếu cứ tiếp tục, không những khó tiến bộ mà còn hình thành nên kỳ phong bất quy phạm mà rất khó sửa lại. Cả hai thầy trò đều nghĩ vậy. Thế là Từ Đại Khánh không dẫn tiểu Hồ tới giới giải trí Đại Thế Giới khiêu chiến nữa. Năm 1958, Sau khi công viên Hoài Hải trà thất khai trương, rất nhiều danh thủ cờ tướng đều tới đó đối cục. Từ Đại Khánh nói về tình trạng này cho tiểu Hồ. Tiểu Hồ rất vui, nói: “Từ lão sư, thầy dẫn con tới đó chơi cờ đi, một tuần xuống đó một hai lần cũng được.” Từ Đại Khánh nhận lời. Mỗi tuần chủ nhật, ông dẫn tiểu Hồ đi đến công viên Hoài Hải trà thất từ sớm, kêu một ly trà, đợi danh thủ đến đối cục, trước khi danh thủ đến, Từ Đại Khánh chơi với tiểu Hồ trước.”Tiểu Hồ, chúng ta quyết chiến thắng thua, được chứ?” Để cổ động tiểu Hồ, Từ Đại Khánh cố ý nói.”Được, được, nhưng, lão sư nhường cháu một quân đi.” Tiểu Hồ rất kính trọng lão sư.”Vậy đi, nhường quân e rằng không được rồi, hay là nhường cháu đi trước vậy.”Hai thầy trò sau khi thương lượng, liền chơi được mười ván. Tiểu Hồ cầm quân Đỏ đi trước, ở giai đoạn khai cuộc, tiểu Hồ có thể duy trì được thế tiên, nhưng khi đi tới trung cục, ưu thế vô tình bị mất đi. Kỳ phong của tiểu Hồ thường thường có thể đại thắng các cao thủ nghiệp dư. Nhưng, hiện giờ cậu chơi với Từ lão sư, trung cục tính toán không bằng Từ lão sư. Nhằm giúp tiểu Hồ gia tăng công lực trung cục, Từ Đại Khánh đặc biệt đưa cuốn sách “Tượng kỳ trung cục sát thế” mà mình viết ra cho tiểu Hồ mượn. Tiểu Hồ cầm cuốn sách, như có được báu vật, nói với Từ Đại Khánh: “Từ lão sư, chả trách sao sát lực trung cục của thầy lại lớn vậy, thầy cũng viết sách nữa. Cháu có dịp học hỏi thêm rồi.””Cháu từ từ mà nghiên cứu, sau khi đã hiểu thấu đối sát nguyên lý rồi, sát lực của cháu sẽ tăng lên đáng kể.” Từ Đại Khánh khích lê. “Một kỳ thủ không thể chỉ tiến hành đối cục, còn phải xem sách cờ nữa, để nâng cao lý luận kỳ nghệ. Phải chuyển từ kinh nghiệm thực chiến sang nhận thức lý tính, lại dùng nhận thức lý tính hướng dẫn thực chiến. Chủ tịch Mao đã nói trong “thực tiễn luận”: Thông qua thực tiễn để kiểm nghiệm chân lý và phát triển chân lý. Từ nhận thức cảm tính phát triển lên nhận thức lý tính, lại từ nhận thức lý tính hướng dẫn thực tiễn. Thực tiễn – nhận thức – lại thực tiễn – lại nhận thức, liên tục như thế; từ nội dung của thực tiễn và nhận thức sau mỗi vòng tuần hoàn mà tiến bộ thêm. Đương nhiên, “thực tiễn luận” của chủ tịch Mao cháu vẫn chưa thể hiểu được, nhưng sau này cháu nhất định phải xem xét tỉ mỉ, rất có tác dụng đối với cách chơi cờ của chúng ta, nếu cháu có thể xem xét tỉ mỉ nhiều loại sách cờ, lại có thể tổng kết sau mỗi lần thực chiến của mình, cháu rất có khả năng sáng tác lý luận kỳ nghệ mới, sáng tạo ra rất nhiều nước đi mới.”Hồ Vinh Hoa tiếp nhận ý kiến, cậu nói: “Thì ra đi cờ cũng phải có lý luận hướng dẫn, sau này cháu nhất định sẽ làm theo lời của Từ lão sư.””Rất tốt. Phải làm được như vậy, thì khi chơi cờ sẽ động não nhiều hơn, vô cùng nghiêm túc. Mười ván cờ của chúng ta, đã chơi rất nghiêm túc. Có thể xem đó như là một cuộc thi đấu chính thức vậy. Là một danh thủ, nhất định phải nuôi dưỡng thói quen chơi cờ nghiêm túc, thói quen này nhất định phải bồi dưỡng ngay từ nhỏ. Nếu không nghiêm túc, quen tuỳ tiện, sau này rất khó sửa, chơi sẽ không tốt được nữa.” Từ Đại Khánh một lòng muốn bồi dưỡng tiểu Hồ thành một đại quốc thủ.”Từ lão sư, cháu nhất định chơi nghiêm túc. Chúng ta chơi thêm một ván nhé.” Tiểu Hồ đã thua hai ván, muốn thắng lại.”Được, cháu ráng mà chơi, thì sẽ không nhất định thua.” Từ Đại Khánh tuy đã thắng được hai ván, nhưng cảm thấy thắng không dễ dàng chút nào.Tiểu Hồ nhớ lại cách đi của Dương Quan Lân, muốn dùng thử, bước thứ nhất đi Pháo 2 bình 5, đáp Pháo đầu. Từ Đại Khánh nhảy Mã 8 tấn 7. Tiểu Hồ bèn nhảy Mã 2 tấn 3. Từ Đại Khánh lại nhảy Mã 2 tấn 3, trở thành bình phong Mã. Tiểu Hồ bèn dùng “ngũ lục Pháo” đối phó bình phong Mã, tuỳ cơ phát động tiến công. Lúc này đã có vài người vây quanh, khi Từ Đại Khánh đi được nước thứ 16 Tốt 7 tấn 1, đột nhiên có người hô một tiếng “lão Từ!” Từ Đại Khánh ngoái đầu nhìn lại, hoan hỉ nói: “Ồ, là các cậu đến à! Đã lâu không gặp rồi!” Nói rồi lập tức đứng dậy bắt tay từng người một.Tiểu Hồ cũng đứng dậy, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn vào bốn vị khách, quen biết có, không quen biết cũng có.”Tiểu Hồ, để ta giới thiệu một lượt.” Từ Đại Khánh chỉ vào một vị quan khách, nói. “Vị này là Huệ Tùng Tường lão sư. Bác ấy là người Giang Tô, năm 1935 đoạt được quán quân 5 thành phố Tô Châu, Vô Tích, Ngô Giang, Côn Sơn, Thường Thục. Năm 1957 đoạt được giải 4 cờ tướng toàn quốc. Vị này là Lý Nghĩa Đình, người đánh thắng quán quân Dương Quan Lân ở cuộc thi cờ tướng toàn quốc năm nay, trở thành quán quân mới của cờ tướng toàn quốc. Vị này là Hà Thuận An lão sư, là người cháu biết, thì không cần giới thiệu nhiều. Vị này có lẽ cháu cũng biết, chỉ là không quá rành, anh ta là Từ Thiên Lợi, là quán quân giải cờ tướng học sinh 8 tỉnh năm 1956, năm 1957 quán quân cờ tướng Thượng Hải, 1957 hạng 6 giải cờ tướng toàn quốc. Anh ta còn rất trẻ, năm nay mới 22 tuổi, chỉ lớn hơn cháu 9 tuổi. Vậy thì cháu cứ gọi là anh vậy.”Tiểu Hồ bèn chủ động bắt tay Từ Thiên Lợi, nhiết tình nói: “Từ đại ca, đại danh của anh em sớm đã biết, anh không nên là anh của em, mà đáng là lão sư của em, cờ của anh đánh hay như vậy, đáng để em học tập.””Tiểu Hồ, em gọi ta là lão sư, ta gánh không nổi đâu. Em cứ gọi ta là anh được rồi, ta chỉ mới hơn em có 9 tuổi thôi.” Từ Thiên Lợi nói chuyện ôn hoà, nụ cười nở trên mặt.Nói vậy mọi người đều cười cả lên.Từ Đại Khánh gọi phục vụ mang trà lên, mời mọi người ngồi. Bèn nói: “Chúng ta có thể gặp gỡ như vậy, cơ hội hiếm thấy. Tiểu Hồ cũng có mặt ở đây, vậy thì mời các vị mỗi người chỉ dạy cậu ta một ván vậy. Tiểu Hồ rất có kỳ tài, chỉ là không có nhiều cơ hội đối cục với danh thủ. Cậu ta năm ngoái sau khi đoạt được quán quân cờ tướng Thượng Hải, tiến bộ rất nhanh.””Đúng vậy, ta cũng biết là tiểu Hồ không tệ. Nghe nói cậu ta từng chơi với Tạ lão, Đậu lão và cả Trần lão nữa, và đã cầm hoà được Tạ lão, Đậu lão. Trần lão còn thua cậu nữa.” Hà Thuận An nói.”Chơi ngang không chấp phải không?” Lý Nghĩa Đình hỏi.”Chơi ngang với Trần lão, cậu ta cầm cờ Đỏ, Đậu lão nhượng tiên, Tạ lão nhượng hai tiên.” Từ Đại Khánh giảng giải. “Ta đấu với cậu ta hôm nay cũng là nhượng tiên.””Cũng không tệ chứ.” Lý Nghĩa Đình khen.”Mới nhỏ đã có thể đấu với lão kỳ thủ như vậy, quả nhiên không tệ.” Huệ Tùng Tường cũng cười nói.”Ván này có lẽ tiểu Hồ sẽ thắng.” Từ Đại Khánh chỉ vào bàn cờ nói.Thế là, mấy vị danh thủ xem xét tỉ mỉ thế cờ. Xem được một hồi, Từ Thiên Lợi nói: “Thế cờ Đỏ không sai.” Lại dùng tay chỉ Tốt Đen đi lộ 7, “Nước này dường như không đủ ổn định.””Đúng vậy, đúng vậy, nước này có lẽ là nước sai.” Từ Đại Khánh thừa nhận nói.Tiểu Hồ tuy cũng cảm thấy mình có cơ hội thắng ván này, nhưng vẫn nói: “Từ lão sư trung cục sát khí rất lớn, công phu tàn cục cũng mạnh, mấy ván trước cháu đều thua cả. Ván này chưa chắc thắng được đâu.””Cháu cứ đi tiếp, chúng ta chơi tiếp ván này, đợi sau khi chơi xong, thì nhờ mọi người chỉ dẫn thêm.” Từ Đại Khánh nói. “Bây giờ tới lượt cháu.”Tiểu Hồ bèn đi Xe 2 bình 4, Đen ứng phó bằng Mã 6 tấn 7. Hai bên đi được thêm vài nước rồi bắt đầu đổi quân. Cuối cùng tiểu Hồ nhiều quân thắng.Từ Thiên Lợi, Huệ Tùng Tường, Lý Nghĩa Đình và Hà Thuận An khen tiểu Hồ đi khá tốt, không để lộ sai sót.Từ Đại Khánh nói: “Tiểu Hồ có thể lợi dụng nước đi sai của đối phương phát động công kích, ván này đã là một ví dụ. Được rồi, bây giờ thì trong bốn vị ai sẽ là người chỉ dạy tiểu Hồ một ván trước. Chúng ta có tất cả 6 người, có thể đồng thời chơi 3 ván cờ. Trừ ta ra, bốn vị sẽ luân phiên đấu với tiểu Hồ, thử xem trình độ cậu ta thế nào. Được không? Vả lại hôm nay còn sớm, trưa ta mời ăn cơm. Chiều có thể chơi tiếp. Cơ hội này hiếm thấy, chúng ta sẽ chơi tận cùng nhé.”Bốn vị khách đều đồng ý.Hà Thuận An nói: “Từ Thiên Lợi còn trẻ, sẽ chơi với tiểu Hồ trước vậy.”Từ Thiên Lợi vui vẻ nói: “Ta rất muốn chơi với tiểu Hồ. Nhưng có cần phải nhường cậu ta không?”Từ Đại Khánh nói: “Nhường tiểu Hồ hai nước vậy.””Ván này bác nhường cậu ta hai nước, đã thua. Ta nhường cậu ta hai nước có đánh nổi không?” Từ Thiên Lợi e rằng nhường hai nước không nổi.”Ồ, cậu khách sáo rồi, cậu còn trẻ, sức lực dồi dào, mạnh hơn lão già ta nhiều mà. Nhường hai nước vậy.” Từ Đại Khánh biết rất rõ về thực lực của Từ Thiên Lợi.Những người khác cũng cho rằng nhường hai nước cũng ổn rồi, bèn quyết định vậy.Tiểu Hồ cầm cờ Đỏ đi trước hai nước, Pháo 2 bình 5, Mã 2 tấn 3. Từ Thiên Lợi đi Tượng 7 tấn 5, trở thành phi Tượng đối đương đầu Pháo. Hai bên đi được 18 nước, thì cờ Đỏ thua. Tiểu Hồ cảm nhận được kỳ nghệ của Từ Thiên Lợi vô cùng đặc sắc, tính toán rất kỹ, không thẹn là vị quốc thủ, thầm cảm phục công lực phi thường của anh ta, bèn thỉnh giáo anh ta: “Từ đại ca, anh coi cờ của em trong ván này có chỗ nào đi sai vậy.”Từ Thiên Lợi nói: “Đây là ví dụ về Tượng cục phá Pháo cục, nước thứ 7, Pháo Đỏ 5 thoái 2, không bằng thoái 1, vì thoái 2 không những đã thả đi Mã Đen của đối phương, đồng thời làm mất tính linh hoạt của Tốt và Mã. Ngoài ra, nước thứ 10 Xe 9 bình 2, không ổn, nên đi Mã 7 thoái 9, phòng Mã Đen 4 tấn 2 ngoạ tào, phát động thế công. Nếu em đi Mã 7 thoái 9, người thắng có lẽ không phải là Đen mà là Đỏ. Tóm lại, em đi không tệ, rất có sức công kích. Ta tuy đã thắng, nhưng cảm thấy không được thoải mái.”Cảm ơn. Không đi không biết, hôm nay đấu với anh, em có thể cảm nhận được công lực và thực lực của quốc thủ. Bình thường đối thủ của em đều là cao thủ nghiệp dư, lúc đi cảm thấy rất thoải mái, có khi làm đối thủ không còn mảnh giáp, hôm nay gặp được anh, liền bị động.” Tiểu Hồ nói ra những lời trong lòng.Tiếp đó Hà Thuận An nhường tiểu Hồ hai nước. Tiểu Hồ nói: “Hà lão sư, cháu sớm đã biết cờ của bác rất lợi hại, năm 1948, sở giáo dục dân chúng phía nam tổ chức giải cờ tướng Thượng Hải, danh thủ của Thượng Hải đều tham gia, sau khi trải qua vòng bảng, có 6 kỳ thủ quyết đấu. Cuối cùng bác liên thắng bất bại, đoạt được quán quân. Bác và Chu Kiếm Thu lão sư, Đổng Văn Tiêu lão sư được mệnh danh là “Hoa Đông tam hổ”. Bác và Chu lão sư còn hợp tác chủ trì giải Lôi Đài cờ tướng Đại Thế Giới, nghếnh chiến Quảng Đông song hùng Dương Quan Lân, có thắng có thua, công lực tương đương. Năm 1956 trong giải cờ tướng toàn quốc, bác với một thắng một hoà đánh bại danh thủ Hắc Long Giang Vương Gia Lương, năm 1958 ở giải cờ tướng toàn quốc, sau lượt đấu cuối cùng, bác cùng điểm với Lý Nghĩa Đình lão sư là 26 điểm, chỉ vì quy tắc giải đấu khi hai người cùng điểm căn cứ vào thời gian thi đấu của hai đối thủ để quyết định thứ hạng, bác đã dùng giờ nhiều hơn nên đã xếp á quân. Vậy thì bác nhường cháu 3 nước vậy.””Không, không, không, cũng là nhường hai nước vậy.” Hà Thuận An lắc tay nói. “Nhường ba nước nhường không nổi đâu. Ta biết kỳ lực của cháu. Ban nãy Từ Thiên Lợi nhường cháu hai nước, cậu ta tuy thắng, nhưng không dễ dàng, vả lại cũng là do cháu đi sai một nước cờ, nếu không cậu ta đâu thắng được. Tiểu Hồ, ta biết cháu khiêm tốn hiếu học, rất tôn trọng lão kỳ thủ. Nhưng, kỳ lực của bác chỉ hơn cháu một ít thôi. Cháu chỉ cần nỗ lực thêm một quãng thời gian, thì sẽ có thể hơn ta rồi. Tạ lão còn khen cháu nũa mà.””Hà lão sư, bác khách sáo quá rồi. Cháu tự mình hiểu rõ, hiện giờ cờ của cháu còn thua xa lão sư. Lão sư khen cháu, là để khích lệ cháu nỗ lực rèn luyện. Cháu hiểu, cháu nhất định sẽ nỗ lực, không phụ lòng kỳ vọng của lão sư.” Tiểu Hồ trước giờ không thích đề cao mình, vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn học hỏi.Hà Thuận An cũng nhường tiểu Hồ hai nước. Tiểu Hồ lên Tốt 7 và Tốt 3. Hà Thuận An dùng khí quân tranh tiên đánh thắng tiểu Hồ. Sau đó tiểu Hồ cũng thỉnh giáo Hà Thuận An. Hà Thuận An bèn bày lại ván cờ nghiên cứu. Chỉ ra nếu Đỏ đi Sĩ 4 tấn 5, lại đi Pháo 2 bình 4, mai phục Pháo 8 thoái 1 đánh chết Xe, là có thể lấy lại Mã tranh tiên. Tiểu Hồ hiểu ra, trong lòng oán trách tự mình nghiên cứu chưa đủ chu toàn, nếu không ván này đâu đến nỗi thua.Khi Lý Nghĩa Đình, Huệ Tùng Tường sau khi đấu một ván nhường hai nước với tiểu Hồ, Từ Đại Khánh xin mọi người cho ý kiến để chỉ giáo tiểu Hồ. Bốn vị quốc thủ đều đồng cảm, cho rằng thực lực của tiểu Hồ thua họ không bao nhiêu, thậm chí dám đánh dám liều, không chút sợ hãi; chỉ là tính toán không quá chu toàn, đến nỗi xảy ra sai sót, bị đối phương lợi dụng. Họ đều cảm thấy thắng không thoải mái, nghĩ rằng nếu tiểu Hồ cố gắng thêm nữa, họ sẽ không thể nhường hai nước được nữa; còn nói, lúc họ nhỏ bằng tiểu Hồ bây giờ đâu có kỳ lực như tiểu Hồ như vậy. Tiểu Hồ chỉ mới 13 tuổi, mà đã có thể chơi được với quốc thủ như vậy quả là không đơn giản. Nhất trí nhận định, tiểu Hồ sau vài năm, các quốc thủ đừng nói là nhượng tiên không nổi, đánh ngang cũng đánh không lại nữa.Tiểu Hồ trả lời: “Cảm ơn sự chỉ giáo của các lão sư. Hôm nay tuy cháu thua cờ, nhưng có thu hoạch, biết được khuyết điểm của mình. Cháu nhất định học tập sự điềm tĩnh của các lão sư, tấm gương suy nghĩ chu đáo.”Từ Đại Khánh nhớ lại chuyện không lâu sau sẽ thành lập đội tuyển Thượng Hải, đoạn nói: “Ta nghe nói Thượng Hải sắp thành lập đội tuyển cờ tướng chuyên nghiệp, ta nghĩ tới lúc đó lão Hà và tiểu Từ ở đây, nhất định được chọn vào đội tuyển, còn có Chu Kiếm Thu cũng có khả năng là đội viên, vì các vị đều là đại danh thủ. Nghe nói còn phải thu nạp một số thiếu niên kỳ thủ vào đội bồi dưỡng. Ta rất muốn tiểu Hồ gia nhập đội tuyển, cũng mong lão Hà, tiểu Từ đề cử tiểu Hồ.”Hà Thuận An và Từ Thiên Lợi cũng đã nghe được tin tức này, chỉ là chưa có pháp lệnh chính thức. Hà Thuận An nghĩ tới chuyện này, trong lòng cũng rất phấn kích. Lão nói: “Ta cũng đã nghe qua. Đây là chuyện tốt. Ta từ xã hội cũ đến giờ, chơi cờ cũng đã gần 30 năm, cũng chỉ là phấn đấu cá nhân, chưa từng tham gia qua cái gọi là tập thể huấn luyện. Ở xã hội cũ, chính phủ vốn dĩ không màng đến các hoạt động cờ tướng. Bây giờ giải phóng rồi, Chính phủ cộng hoà coi trọng các hoạt động thể dục thể thao, kể cả các hoạt động cờ tướng, định kỳ tổ chức giải đấu toàn quốc. Hiện giờ lại còn thành lập đội tuyển huấn luyện, là để các kỳ thủ có cơ hội nghiên cứu kỳ nghệ tập thể, cùng tiến bộ. Đội tuyển sẽ trở thành đội cờ tướng chuyên nghiệp, các kỳ thủ trong đội tuyển các thể hoàn toàn yên tâm, tập trung tinh lực nghiên cứu kỳ nghệ. Nếu ta gia nhập đôi tuyển, cờ tướng trở thành chuyên môn của ta, tình trạng sẽ khác hẳn. Tới lúc đó, nếu ta được thu nạp làm đội viên, ta nhất định đề cử tiểu Hồ tham gia đội tuyển.”Từ Thiên Lợi nói tiếp liền: “Ta cũng vô cùng tán thành thành lập đội tuyển cờ tướng, tập trung toàn bộ cao thủ cờ tướng Thượng Hải để tập luyện, nhất định tốt hơn nhiều so với hiện giờ mỗi người rút ra một chút thời gian tới trà thất đấu cờ tự nghiên cứu, tiến bộ không nhiều. Như chúng ta hôm nay có thể gặp được như vậy, cơ hội không nhiều. Ta năm nay mới 22 tuổi, còn trẻ, nếu có thể tiến vào đội tuyển, ta tin rằng sẽ tiến bộ rất nhanh. Trong đội tuyển nhất định sẽ có các lão kỳ thủ mới phối hợp. Nếu ta và lão Từ đi vào đội tuyển, chúng tôi nhất định sẽ kiến nghị tiểu Hồ gia nhập.”Tiểu Hồ sớm đã hy vọng sẽ có ngày tham gia đội tuyển, hiện giờ Hà Thuận An và Từ Thiên Lợi cũng đề cử cậu, cậu vô cùng vui mừng. Cậu nói: “Vô cùng cảm ơn Hà lão sư và Từ đại ca, nếu cháu đi vào đội tuyển, hai vị sẽ là lão sư chính thức của cháu, cháu nhất định học tốt.”Từ Thiên Lợi lập tức nhả hứng nói: “Ta làm giáo sư của em không ổn, làm sư huynh của em là được, ta chỉ hơn cậu có vài tuổi, làm giáo sư của cậu chẳng phải khiến người ta chê cười sao!”Những lời này làm cho mấy vị lão kỳ thủ đều cười lên. Tiểu Hồ không dám không cười, nói nghiêm túc: “Là giáo sư đâu phải xem trọng tuổi tác lớn nhỏ mà. Khổng phu tử nói: trong 3 người đang đi sẽ có một người là thấy ta. Ở đây ông đâu nói đến tuổi tác lớn nhỏ, ông muốn nói đến là ưu điểm của người ta. Kỳ nghệ của Từ đại ca cao hơn cháu, đáng để cháu học tập, là có thể làm giáo sư của cháu. Như vậy không đúng hay sao?”Từ Đại Khánh lập tức khen tiểu Hồ: “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu Hồ nói rất có lý.”Hà Thuận An, Lý Nghĩa Đình, Huệ Tùng Tường đồng thanh với Từ Đại Khánh, khen tiểu Hồ nói có lý.Nhưng Từ Thiên Lợi cũng không phục, cãi lại: “Nếu nói không xem tuổi tác lớn nhỏ, chỉ cần có ưu điểm là có thể làm giáo sư, vậy thì tiểu Hồ sau này giỏi hơn ta và các lão kỳ thủ, cậu ta sẽ chẳng phải trở thành lão sư của ta và các lão kỳ thủ sao! Một người già xưng một thiếu niên làm giáo sư có được không?”Lời này lại một lần nữa khiến các lão kỳ thủ cười lớn. Cuối cùng Từ Đại Khánh làm hài lòng cả hai bên: “Tiểu Hồ và tiểu Từ tranh luận rất có lý. Thực ra ý kiến của hai người không có mâu thuẫn. Tiểu Hồ dùng câu “trong 3 người có một người là thầy của ta” để giải thích là đúng, chỉ cần người khác có ưu điểm thì đều đáng để chúng ta học tập. Tiểu Hồ muốn tiểu Từ làm lão sư, ý là để học tập ưu điểm chơi cờ của Từ Thiên Lợi. Đây là thái độ học tập khiêm tốn. Tiểu Từ nói tiểu tác không hơn tiểu Hồ bao nhiêu, làm giáo sư không thích hợp, cũng là một thái độ khiêm tốn. Theo ta, hai người không cần tranh luận nữa. Hai cháu sau khi đi vào đội tuyển, chỉ cần ráng nghiên cứu kỳ nghệ cho tốt là được rồi. Một người khiêm tốn học tập, một người nhiệt tình giúp đỡ, không phải rất tốt sao! Nếu sau này tiểu Hồ hơn tiểu Từ, hai người vẫn có thể cùng nhau nghiên cứu, giúp đỡ lẫn nhau. Như vậy, hai cháu có đồng ý với ta không?”Tiểu Hồ bèn nói: “Từ lão sư nói rất tốt, đã diễn đạt tốt ý của cháu rồi.”Từ Thiên Lợi cũng nói: “Theo như lão Từ giải thích, ta hoàn toàn đồng ý.”

3 bình luận

ngọc nhân 24/10/2021 at 5:20 chiều

không biết có biên bản các ván đấu trong hồ vinh hoa tượng kì nhân sinh không ad

Trả lời
Thần Long 05/11/2021 at 3:57 chiều

Chào bạn,
Mình có và mình sẽ bổ sung sớm nhé

Trả lời
Linh 23/03/2024 at 1:53 chiều

Cao thủ cờ tướng có đó youtube

Trả lời

Góc đàm đạo