27.Đoạt Giải Vô Địch Lần Thứ 3
Tháng 11 năm 1997, tôi và Sư huynh Lữ Khâm cùng đại diện đội TQ dự giải Thế Giới lần 5, chiến dịch giành Cúp Vô địch chủ yếu diễn ra giữa hai tuyển thủ TQ. Nhờ kỳ phong sắc bén và xuất chiêu hung bạo, Lữ Khâm chiếm nhiều ưu thế khi đấu với những kỳ thủ có thực lực kém hơn trên đấu trường quốc tế. Trong 9 ván đấu, Anh đánh huề với tôi và thắng trọn 8 ván còn lại ! Tôi dốc toàn lực thi đấu lại gặp phải sự cản đuờng của Lý Cẩm Hoan ở vòng 8, tôi như một lực sĩ chạy tốc lực 100 m bị “khựng” nhẹ trong giai đoạn nước rút, đã để đối thủ về đích trước! Ván cờ huề này đã làm tôi mất cơ hội đoạt giải, cuối cùng tôi chỉ giành được Á Quân cá nhân và Vô Địch toàn đội.
Sau giải đấu, có ký giả hỏi về cảm nghĩ trong giải đấu này, tôi trả lời thẳng thắn rằng: “Dưới mắt tôi , Á Quân không có ký lô nào hết !”
Vì tuổi trẻ bồng bột, lúc bấy giờ tôi chỉ biết đặt nặng đoạt giải là mục tiêu duy nhất, đó là động lực thúc đẩy tôi tiến mạnh nhưng đồng thời cũng làm mất đi cái ” Tâm bình thường “. Nhiều năm về sau khi nhìn lại, mới nhận ra rằng mỗi giải đấu trước đây chẳng qua là chỗ tạm nghỉ chân của cuộc hành trình lâu dài trong một đại chiến dịch cuộc đời; việc thắng thua được mất trong quá trình ấy chỉ mang cho ta cái vui buồn tạm thời, sự gột rửa của tuổi đời và kinh nghiệm tích luỹ trong cuộc sống đã khiến tất cả trở nên không còn đáng quan tâm nữa. Nhưng điều quan trọng là tôi đã từng sống và chiến đấu trong môn nghệ thuật trí tuệ mà tôi yêu thích này.
Năm 1998 tôi trở lại đấu trường với khí thế hùng mạnh, tóm gọn cùng lúc hai giải Vô Địch nặng ký là “Ngũ Dương Bôi” và “Ngân Lệ Bôi” vào túi và thừa thắng xông lên, tôi giựt luôn Cúp Vô Địch giải cá nhân Toàn Quốc lần 3 năm 1998.
Ở đây, tôi lần nữa phải nhắc đến Diêm Văn Thanh, một đại cao thủ nội lực thâm hậu, ngoại công thuợng thừa. Anh không phải là địch thủ mạnh nhất của tôi và chúng tôi không giao tiếp nhiều, nhưng Anh vẫn là nguời mà tôi rất quý mến.
Trong giải này Văn Thanh có cơ hội tuyệt hảo để giựt cúp Vô địch, Anh đánh rất xuất sắc: khai cuộc mới lạ, độc đáo và giàu chỉ tiến thủ, hỏa hầu trung tàn điêu luyện. Anh đã hạ liên tục nhiều địch thủ lợi hại, một mình một ngựa dẫn đầu với chiến tích oai hùng 5 thắng 5 hoà trong 10 ván đầu. Những người theo sau gần nhất đều thua Anh 1điểm lớn ( cách tính điểm bấy giờ là thắng 1 điểm, hoà 0.5 điểm và thua 0 điểm ). Và cuộc chiến chỉ còn một vòng cuối, Anh chỉ cần cầm huề là có thể nghênh ngang bước lên đài danh vọng. Và tôi là người đã cản trở bước tiến Anh tại cửa ải cuối cùng. Đây là ván đấu suốt đời khó quên của đôi bên, nó đưa bên thắng lợi lên đỉnh cao vinh quang đồng thời mang sự nuối tiếc ân hận cho phía thất bại . Trong bảng điểm cho thấy tôi thua Văn Thanh 1 điểm lớn, nhưng điểm nhỏ ( điểm đối thủ ) của tôi rất cao, nghĩa là nếu thắng Văn Thanh, nhờ ưu thế điểm nhỏ là tôi sẽ giành chức Vô Địch.
Chiến dịch sanh tử đã mở màn. Truớc trận đấu tôi đã có phương châm tác chiến rỏ ràng. Vì bố cục của Văn Thanh quá ư hoàn chỉnh nên tôi cố ý tránh những khai cuộc bài bản, chơi những nuớc biến phức tạp; nên ngay giai đoạn khai cuộc tôi đã tận lực cầu biến, bố trí nghi binh để tìm chiến cơ. Văn Thanh cẩn thận từng nước ứng đối, tuy không gì sai sót nhưng mỗi nuớc đi đã làm Anh mất nhiều giờ và tạo thành căn nguyên khủng hoảng thời gian về sau. Đi vào trung biến, cuộc diện vô cùng phức tạp, khó bề phân định tình thế ưu liệt. Vì thời gian eo hẹp, Văn Thanh không còn nhiều thì giờ suy nghĩ để phán đoán chính xác tình hình bên địch,nên chỉ sau vài nước sơ không rỏ ràng lắm thì cục diện Anh đi vào vực thẳm vô phương cứu chữa.
Tôi không hiểu Anh đã chuẩn bị cho cuộc chiến quan trọng này như thế nào trước ngày quyết chiến. Thật thế, yếu tố tâm lý sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát huy của kỳ thủ trong đấu trường, nhưng đó không phải là nhân tố quyết định duy nhất. Kỳ chiến phức tạp và mang nhiều biến số, sự thật cho thấy dù chúng ta cố gắng nhiều để tìm những nước đi chính xác, nhưng trong thực tế chúng ta vẫn cứ phạm sai lầm, không ai dám đảm bảo rằng không hề phạm tí ti lỗi lầm trong một ván cờ. Nói cách khác, thi đấu cờ tướng chính là cuộc thi xem ai ít phạm sai lầm nhất ! Vì thế, ta nên có cái nhìn khoan dung, rộng lượng hơn cho những nguời thất bại. Mặc dầu Văn Thanh không đoạt giải như ý nguyện, nhưng đã để lại những điểm son trong chiến dịch cá nhân, lịch sử sẽ đánh giá công chính, công minh đúng với vai trò và sự cống hiến của nguời dũng sĩ can truờng có cá tính tươi sáng trong làng cờ tướng này. Văn Thanh nổi bật hơn tôi nhiều trong giải Toàn Quốc này. Trong 9 ván đầu tôi chỉ thắng 2 huề 7 và từ vòng 5 đến 9 tôi đã huề 5 ván liền. Tôi bước đi từng bước khó khăn trong hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh, tuy không thậm tệ như tình cảnh “Nghìn buồm nhanh lướt qua cạnh thuyền chìm”, nhưng đối với một kỳ thủ chí hướng cao xa thì tôi đã rơi vào trạng thái tầm thường, vô tích sự; tuy nhiên dưới cái bề ngoài xem như tầm thường ấy, tôi vẫn không buông bỏ cái lý tưởng trong lòng. Ánh nến lòng tuy u ám nhưng chưa bao giờ tắt, cơ may chưa đến thì tạm ẩn nấp nhẫn nại chờ thời. Đạo lý quan trọng nhất cờ tướng gởi đến ta là : ” Mọi sự vật không thể đi ngược với quy luật phát triển khách quan”.
Trong khi hòa liên tục, thì tôi thắng đuợc ván cờ ở vòng 10, nhưng sự việc lại thay đổi bất ngờ, chỉ nhờ một ván thắng đã cho tôi có dịp tranh giành ngôi báu, đó là một sự may mắn ! Vâng, sự may mắn là món quà quý báu hiến tặng của Thượng Đế ! Tôi tin rằng những người luôn giữ thái độ tích cực hướng thượng sẽ càng được sự chiếu cố của thần may mắn hơn.