Chương 5. Giữa chốn phồn hoa, tĩnh tâm luyện cờ
Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc năm 2001, khi lần đầu tiên bước chân vào Học viện Cờ tướng Thượng Hải sau lễ bái sư. Học viện tọa lạc trên con đường Nam Kinh Tây sầm uất, ngay bên cạnh Đài truyền hình Thượng Hải, chỉ cách Quảng trường Nhân dân một trạm dừng. Ban ngày, khu vực này náo nhiệt với dòng xe cộ tấp nập và những tòa nhà cao tầng san sát nhau. Khi màn đêm buông xuống, Nam Kinh Tây như khoác lên mình tấm áo lộng lẫy của ánh đèn neon đủ sắc màu, mang đến vẻ đẹp huyền ảo khó quên.
Lần đầu đặt chân đến thành phố quốc tế này, tôi không khỏi phấn khích khi nghĩ rằng cuộc sống sau này sẽ gắn liền với việc chơi cờ ở nơi đây. Tuy nhiên, cảm giác choáng ngợp ngay lập tức ập đến khi tôi bước qua cánh cửa Học viện. Chắc hẳn, những ai lần đầu đến nơi này cũng sẽ như tôi lúc đó – cảm giác như lạc vào một mê cung.
Học viện là một tòa nhà gỗ cổ kính ba tầng. Phải vòng qua vài lối rẽ mới tìm thấy một căn phòng rộng lớn, nơi được dùng làm phòng huấn luyện chính. Ở cuối căn phòng này là một văn phòng nhỏ, chia thành hai gian bằng tấm vách gỗ: một gian dành cho thầy Hồ và các lãnh đạo, gian còn lại là phòng huấn luyện cỡ nhỏ kiêm “phòng sinh hoạt”.
Chính tại căn phòng huấn luyện khổng lồ này, với những kỳ vọng tươi sáng về tương lai cờ tướng và sự kỳ vọng từ cha mẹ, tôi bắt đầu cuộc sống rèn luyện hàng ngày, từng bước đi trên con đường hoàn thiện bản thân qua những ván cờ.
Khi mới tới Học viện Cờ tướng Thượng Hải, tôi đã nhận được sự quan tâm đặc biệt từ cô Đan Hà Lệ, lúc đó là trợ lý giám đốc Học viện. Cô không chỉ đồng hành cùng mẹ tôi chạy khắp hai bờ Phố Đông và Phố Tây để tìm nhà thuê, mà còn giúp chúng tôi ổn định cuộc sống tại một căn hộ trên đường Nhũ Sơn ở Phố Đông. Dù khoảng cách tới Học viện khá xa, tuyến tàu điện ngầm số 2 giúp tôi di chuyển thẳng mà không cần đổi chuyến, rất thuận tiện cho việc học cờ.
Năm ấy tôi mới 12 tuổi, vẫn cần đảm bảo việc học văn hóa. Cô Đan đã liên hệ với nhiều trường học và cuối cùng giúp tôi nhập học tại trường Trung học Dân Lập Thượng Hải. Ngoài ra, cô thường xuyên chơi cờ cùng tôi để rèn luyện, thậm chí cuối tuần còn lái xe đưa tôi tới các sòng bài khắp Thượng Hải, nơi các cao thủ nghiệp dư thường xuyên tụ họp.
Những ngày đó, tôi cũng được tập luyện cùng các kỳ thủ xuất sắc của đội Thượng Hải như Lâm Hoành Mẫn, Vạn Xuân Lâm, Tôn Dũng Chinh và nữ kỳ thủ ĐCĐS Âu Dương Kỳ Lân. Những ván cờ cùng họ đã mang đến cho tôi nhiều bài học quý báu. Tuy nhiên, càng tiếp xúc với các cao thủ, tôi càng nhận ra những thiếu sót của mình và bắt đầu nỗ lực âm thầm để rút ngắn khoảng cách. Tôi dành thời gian luân phiên giữa việc nghiên cứu kỳ phổ, luyện cờ trực tuyến, và tự đặt mục tiêu cải thiện mỗi ngày.
Trong quá trình tập luyện, tôi được thầy Hồ Vinh Hoa đích thân tặng một cuốn sách đặc biệt mang tên “Hồ Vinh Hoa diệu cục tinh tụy”. Đây là tác phẩm thầy biên soạn, ghi lại hơn 200 ván đấu xuất sắc nhất trong sự nghiệp của mình. Cuốn sách đã trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu trong những giờ tập luyện cô đơn tại phòng cờ. Khi đồng đội bận thi đấu các giải lớn, tôi thường ngồi một mình nghiền ngẫm cuốn sách này, say mê đến mức quên cả thời gian.
Tôi còn chuẩn bị một cuốn sổ dày để ghi chép những chiến thuật tinh tế và các biến hóa phức tạp, đồng thời lưu lại những nước cờ chưa thể hiểu thấu. Có những lúc suy nghĩ mãi không thông, tôi lại chờ thầy Hồ và các đồng đội trở về để xin chỉ giáo. Năm tháng trôi qua, cuốn sách ấy giờ đây đã ngả màu vàng, các góc sách bị lật nhiều đến mức quăn lại. Nhưng chính những trang sách cũ kỹ ấy đã giúp tôi trưởng thành qua từng ván cờ, từng bài học, và từng giờ phút nỗ lực miệt mài.
Cuối năm 2001, sau khi chính thức bái sư, tôi đối mặt với thử thách đầu tiên trong sự nghiệp cờ tướng: giải Vô địch cá nhân toàn quốc. Từ khi tham dự giải cá nhân năm 1998, tôi đã có ba năm thi đấu ở Ất tổ, nhưng vẫn chưa thể vươn lên Giáp tổ. Giải năm 2001 được tổ chức tại Tây An, nơi Ất tổ có 12 suất thăng hạng. Tất cả các kỳ thủ đều quyết tâm nỗ lực để giành một vị trí trong Giáp tổ danh giá.
Vòng đấu đầu tiên, tôi gặp kỳ thủ lão làng của Bắc Kinh, đại sư Cung Hiểu Minh. Tôi sử dụng trung Pháo mở màn, ông bày trận Phản Cung Mã nghênh chiến. Nhận thấy đối phương có tâm lý muốn thắng, tôi chọn lối chơi ổn định, tận dụng cơ hội để giành chiến thắng, khởi đầu thuận lợi. Tuy nhiên, các vòng sau lại không suôn sẻ như mong đợi khi tôi liên tục bị cầm hòa, khiến cuộc đua thăng hạng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Đến vòng 9, tôi đối đầu với đại sư kỳ cựu của Chiết Giang, Trần Hiếu Khôn. Trận đấu diễn ra với những pha tấn công dồn dập từ cả hai phía. Sau nhiều pha đấu trí căng thẳng, tôi đã giành được chiến thắng quyết định, từ đó lấy lại tinh thần. Ở hai vòng cuối, tôi tiếp tục duy trì phong độ, với một chiến thắng và một trận hòa.
Kết thúc giải, tôi đạt thành tích bất bại với 3 thắng, 8 hòa, đứng thứ 11 Át tổ và giành suất thăng hạng vào Giáp tổ, nơi chỉ gồm 40 kỳ thủ xuất sắc nhất cả nước. Thành công này không chỉ là bước ngoặt trong sự nghiệp, mà còn mở ra cơ hội để tôi được cùng các cao thủ hoa sơn luận kiếm tranh tài tại giải năm sau.